Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất

Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất: Chương 1

Cô, vốn dĩ là ảnh hậu đứng trên đỉnh kim tự tháp, lại bị tra nam hại chết thảm biến thành một diễn viên tuyến mười tám.

Tuyến mười tám thì sao? Cô vẫn có thể ngược tra nam đoạt lại vị trí ảnh hậu như cũ.

Anh, là ảnh đế xuất sắc trong thời đại này, vốn không nên có bất cứ giao tình nào với cô.

Nhưng ở nơi nào cô cũng gặp được anh! Cô đắc tội anh vẫn là đắc tội anh!

“Này, anh tốt xấu gì cũng là ảnh đế, cứ nhìn chằm chằm tôi không buông làm gì?”

Anh chàng ảnh đế nào đó cười quyến rũ: “Ảnh đế và ảnh hậu là trời sinh một đôi, cô nói xem?



Bóng đêm nồng đậm như mực, trên bầu trời mấy ngôi sao trong sáng mỏng manh điểm xuyếtrên màn đen sân khấu, thời gian chậm rãi trôi, rạng sáng 12 giờ 45 phút, không khí trong sân bay quốc tế Cảng Thành càng ngày càng nhiệliệt, giống mộnồi nước sôi không được lên men đang quay cuồng.

Hàng chục phóng viên cầm camera vây quanh cửa ra quốc tế, ánh mắsáng ngời nhìn thẳng cửa ra, phía sau phóng viên là mộnhóm fans đông đảo kích động hò hét. Khi nghe được thông báo máy bay hạ xuống sân bay, tất cả mọi người giống như được tiêm máu gà nhìn chằm chằm cửa ra, vô số các fans phía sau vô số dơ poster biểu ngữ hưng phấn hélên: "An Khanh, An Khanh, Khanh Khanh của lòng ta, không gì sánh được. An Khanh, An Khanh, Khanh Khanh của lòng ta, không gì.."

Giọng của vô số người tụ lại, đều dâng trào ý chí chiến đấu lại không hề hỗn loạn, thoạnhìn giống như đã trải qua diễn tập nên lúc này mới phấn chấn đồng lòng như vậy.

"Chậc chậc, lần này An Khanh đoạđược giải thưởng, cô ấy hẳn là siêu nghệ sĩ trong nước." Ở trong đám đông người phía trước, mộphóng viên nhìn thấy các fans hưng phấn náo nhiệđến cực điểm, dùng máy ảnh chụp vài tấm, còn nghĩ tiêu đề ngày mai sẽ là "Ảnh hậu điện ảnh quốc tế An Khanh trở lại, người hâm mộ đang chờ đợi để ăn mừng qua đêm."

"Đây là điều cô ấy xứng đáng, trong nước đã nhiều năm không giành được giải ảnh hậu điện ảnh quốc tế. Lần này, An Khanh trở lại với mộchiếc cúp. Làm bừng sáng làng giải trí trong nước, tấnhiên mọi người đều sẽ vui vẻ." Phóng viên bên cạnh xen vào nói, nhân tiện nhìn tấm ảnh khổng lồ trên băng rôn, dưới phông nền tối, người mặc váy màu trắng **** đôi chân dài, đôi mắmở to đen nhánh sâu không thấy đáy đạm mạc nhìn chăm chú vào phía trước, đây đúng là ảnh trên sân khấu của An Khánh người đạgiải ảnh hậu lần này, cũng là bức ảnh thu húngười khác nhất, là bức ảnh làm cho vô số fans nước ngoài và nhà phê bình điện ảnh mê muội nhất.

Chỉ là phông nền đen, cổ chân mảnh khảnh bị trầy xước và lộ ra tơ máu, váy trắng xám, biểu cảm hờ hững, rõ ràng đây là bức ảnh có nhiều khuyếđiểm, nhưng ai nhìn thấy bức ảnh này sẽ bị ánh mắcủa cô ấy làm cho choáng váng, không thể nhận thấy những khuyếđiểm khác trong bức ảnh này. Hai gam màu mỏng manh, tương phản hai màu đen trắng và những gam màu cực kỳ khó kiểm soágiờ đang ngoan ngoãn mềm mại dưới chân cô ấy, không có mộchúkhuyếđiểm nào, hoàn toàn giống như hình dáng đó vốn nên là như vậy.

Cô nên cao ngạo như vậy, ngay cả khi cô đang chìm trong mớ hỗn độn của địa ngục cũng không giảm sự phong hoa tuyệđại trên người cô..

"Aaa, An Khanh, cô ấy ra rồi, aaa, An Khanh em yêu chị.."

Trên lối ra mộngười phụ nữ mặc áo khoác trắng và đeo kính râm bước ra dưới sự bảo vệ của vệ sĩ. Vô số người hâm mộ và các phóng viên đang chờ đợi đã la héđiên cuồng, chen lấn đi về phía trước, hy vọng có được vị trí hoàn hảo để chụp được vài bức ảnh, nếu vận khí tốhơn mộchút, có thể cùng Ảnh hậu điện ảnh quốc tế nói vài câu, vậy thì không còn gì bằng.

Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ An Khanh gian nan đi ra ngoài, trên mặcó mộnụ cười hoàn mỹ, môi đỏ gợi lên đi ra từ con đường mà vệ sĩ tạo ra, sau đó nói chuyện với các fans kích động đến mức hai má đỏ lên, hô hấp khó khăn, dặn dò đối phương chú ý an toàn.

Gian nan từ sân bay đi ra, tài xế tăng tốc thoákhỏi đám phóng viên đã theo đuổi suốchặng đường, An Khanh thở phào nhẹ nhõm ném kính râm sang một bên nói với tài xế: "Đi Thanh Trì Viên."

Tài xế ha hả cười cười, trêu ghẹo nói: "Cô An về chúc mừng với anh Lâm à?"

An Khanh xoa xoa chân mày mệt mỏi, tâm trạng thoải mái đáp: "Đúng vậy, ở nước ngoài đã không gặp nhau hai tháng, lần này trở về tạo cho anh ấy một bấngờ."

Tài xế hiểu rõ xoay tay lái đi về Thanh Trì Viên ở phía nam thành phố. Nơi đó là mộtiểu khu cao cấp mới được xây dựng trong hai năm qua, không có nhiều người sinh sống nên An Khanh yên tâm mua mộcăn nhà ở đó và dùng nó làm thành tổ ấm của mình và Lâm Thần.

Sau hơn nửa giờ, xe vững vàng đỗ lại ở bên ngoài Thanh Trì Viên. An Khanh mở to đôi mắmệt mỏi đeo kính râm từ chối trợ lý của công ty, cô đeo ba lô đi vào, trong lòng có chúháo hức, cô bước vào cửa nhà, chạm tay vào chiếc ba lô có chứa chiếc cúp, nhếch môi thành một vòng cung vui vẻ, mở khóa mậmã.

"Cạch." Mộtiếng vang khe khẽ, cửa mở ra, An Khanh cong môi cười cười, vừa định gọi người, nhưng vừa nhìn xuống lại nhìn thấy một đôi giày cao gómàu đỏ diễm lệ xa lạ chọc vào trong mắcô, làm cô đau đớn. Hơi thở của cô ngừng trệ, nụ cười cứng đờ, cô còn chưa kịp phản ứng gì đã nghe thấy mộthanh âm nũng nịu của mộngười phụ nữ từ phòng ngủ của cô truyền tới: "Anh Lâm, anh thật là xấu, anh nói dối em, nhưng anh nói có phải là thậkhông?"

An Khanh đứng tại chỗ, nụ cười trên biến mấkhông còn tăm hơi, cho đến khi đứng trước cửa phòng ngủ đang đóng cửa, sắc mắâm trầm ngưng tụ, như treo mộtầng băng mỏng, hai mắthâm thúy, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn vào cánh cửa, dường như thông qua cánh cửa gỗ này có thể nhìn thấy rõ ràng những gì đang diễn ra bên trong.

"Đương nhiên là thật." Bên trong cửa truyền đến một tiếng cười khẽ, mang theo ý trêu tức: "Nói dối em thì có ích gì, chỉ là một vai diễn nhỏ, anh vẫn có thể thu xếp được cho cưng."

Người phụ nữ quyến rũ hừ một tiếng: "Anh Lâm, anh lại bắnạem, cẩn thận chị An trở về nhìn thấy."

"Cô ta?" Giọng của Lâm Thần độnhiên lạnh đi: "Cô ta đoạgiải đang vô cùng phong quang, làm sao có thể trở về."

Người phụ nữ cám dỗ nói: "Anh Lâm, không phải anh nói lần trước Chị An giúp anh lấy được vai nam chính trong phim của đạo diễn Lý à?"

"Đúng vậy." Khoé miệng của Lâm Thần lộ ra mộchúchờ mong và đắc ý: "Bên cạnh cô ta nhiều năm như vậy, cũng chỉ có lợi ích này."

Ngoài cửa, tay cầm balo của An Khanh đã hằn lên một vếđỏ.

Người phụ nữ nũng nịu quyến rũ cười nói: "Anh Lâm, nếu anh nổi tiếng cũng không thể quên em đâu đấy."

Lâm Thần ha ha cười, giống đã thấy được mình dẫm lên An Khanh bước lên vị trí diễn viên số mộtrong nước, kiêu ngạo đắc ý nói: "Cho dù anh quên ai cũng sẽ không quên em, nếu không anh nhờ An Khanh sắp xếp cho em một vai diễn trong đoàn phim, vậy thì lúc đó chúng ta ở đoàn phim cũng có thể làm thường xuyên.."

"Bang!" Cửa phòng độnhiên bị đá văng, đèn trong phòng ngủ sáng rực, hai người đang ôm nhau nhìn thấy An Khanh đứng ở ngoài cửa, người phụ nữ kinh hãi hélên, vội vàng đứng dậy định chạy trốn, nhưng lại thấy ánh mắsắc bén của An Khanh lại không thể nào tránh đi.

Lâm Thần mấcảnh giác: "Sao em lại.." Hai chữ "trở về" còn chưa nói xong, anh ta độnhiên phản ứng lại, lảo đảo bước xuống giường: "Khanh Khanh, em nghe anh giải thích.."

"Giải thích chuyện anh cùng người khác hẹn hò trong phòng tôi hay là sau khi dựa vào tôi nhận được vai diễn lại muốn tìm cơ hội cho tình nhân nhỏ của anh?" An Khanh không có biểu tình nhìn Lâm Thần đang hoảng loạn, khuôn đẹp trai đã từng dịu dàng ở trước mặlúc này lại làm cô cảm thấy vô cùng buồn nôn.

"Khanh Khanh!" Lâm Thần vội vàng bắlấy cánh tay của An Khanh, thở gấp giải thích một câu lộn xộn: "Em nghe anh giải thích, là cô ta.. cô ta câu dẫn anh, Khanh Khanh em.."

"Buông tay." An Khanh chán ghéhấtay anh ta ra, nhìn phòng ngủ mà cô đã đặc biệbỏ công sức ra sắp xếp, lúc này cả không khí đều tràn ngập hơi thở kinh tởm, cô chỉ cảm thấy thái dương đau nhói. Hímột hơi thậsâu, kìm nén cảm xúc như núi lửa sắp phun trào, lạnh lùng nói: "Cho anh mộngày để cúra khỏi căn hộ với đồ đạc của mình." Nói xong cô xoay người rời đi không chúdo dự, cô sẽ không làm mộngười đàn bà đánh ghen, nhưng sẽ không phải là bạch liên hoa để mặc người khác bắnạt, trong nháy mắđã quyếđịnh trả thù Lâm Thần như thế nào.

Sắc mặLâm Thần biến đổi, vội vàng bước tới nắm lấy tay cô cầu xin: "Khanh Khanh, anh biếsai rồi, em cho anh mộcơ hội, chỉ một lần thôi.."

"Buông ra." An Khanh hấtay ra vài lần không được, vẻ mặcô đã trở nên tức giận vô cùng, giọng cô ấy giận dữ vung tay táanh ta một cái: "Tôi bảo anh buông ra."

Mộtiếng giòn tan vang lên, Lâm Thần sờ má trái bị đánh lệch sang một bên, sắc mặvặn vẹo, kìm nén tức giận mà cầu xin: "Khanh Khanh, em đánh anh vài cái nữa cho bớgiận, em muốn làm gì cũng được, nhưng đừng chia tay anh, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, tình cảm cũng đã lâu dài, tha thứ cho anh lúc này, anh đảm bảo sau này sẽ không thế nữa."

"Lâm Thần." An Khanh rútay lại, chán ghédùng khăn chà lau ngón tay, nhẹ nhàng chế nhạo: "Chúng ta ở cùng nhau nhiều năm như vậy, tôi cho anh mộchúmặmũi cuối cùng, đừng có mà không biếxấu hổ."

Lâm Thần thậsự hoảng sợ, nhiều năm như vậy cũng đủ để anh ta hiểu rõ An Khanh đang nói thật, mồ hôi trên trán anh ta chảy xuống: "Khanh Khanh.."

An Khanh nhếch mép cười mỉa mai đi ra khỏi cửa, giày cao gólẹp xẹp đạp lên lối đi nhỏ trên mặt đất, kiên quyếlạnh nhạt, nhanh chóng ấn thang máy, cửa thang máy 'đinh' một tiếng mở ra, lúc cô đang chuẩn bị đi vào, Lâm Thần độnhiên từ phía sau nhào tới, mộtay ngăn cửa thang máy lại: "Khanh Khanh, em làm sao mới có thể tha thứ cho anh, em nói đi cái gì anh cũng làm."

"Đi chếđi." An Khanh bực bội quát: "Tránh ra."

Lâm Thần ngăn cửa thang máy lại, An Khanh tức giận đến trợn cả mắt, xoay người đi về phía cầu thang, Lâm Thần vội vàng xông lên giữ chặcô: "Khanh Khanh, anh biếsai rồi, anh lập tức đuổi cô ta đi, cho anh mộcơ hội, những lời cô ta nói với anh đều là những điều linh tinh, Khanh Khanh em tha thứ cho anh lần này, người anh yêu từ trước đến nay vẫn luôn là em."

"Anh có ghê tởm hay không." An Khanh phiền vô cùng, bước xuống cầu thang nhưng lại bị Lâm Thần túm chặtay, cô tức giận kéo anh ta ra, Lâm Thần điên cuồng túm chặlấy cổ tay cô, làm tay cô đau vô cùng, hai người gần như xoắn vào nhau ở giữa cầu thang.

Cô bước lên cầu thang trong lúc đang tranh chấp, giày cao góđộnhiên bị gãy, thân thể lung lay sắp đổ, trong lòng An Khanh trong lòng nhảy dựng, vội vàng bắlấy lan can bên cạnh, vội vàng cố định lại dáng người. Nhưng vào lúc này bàn tay bị Lâm Thần nắm chặđộnhiên đau đớn, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắđỏ rực cùng với vẻ mặgớm ghiếc của Lâm Thần, cô hốhoảng không kịp phản ứng, tay đang nắm chặlan can độnhiên bị bẻ ra và bàn tay bị Lâm Thần nắm chặđộnhiên bị thả ra đồng thời đẩy mạnh..

Trong phúchốc trời đấquay cuồng, cơ thể cô không kiểm soáđược ngã xuống cầu thang, từng bậc một, đau đớn vô cùng, cơ thể cô dường như không phải của mình, sau óđau đớn. Cơn đau ập đến, đôi mắcô mờ mịvà nặng trĩu, vào giây phúcuối cùng khi cô rơi vào bóng tối, cô ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Thần với đôi mắđỏ rực cùng gương mặvặn vẹo với người phụ nữ có gương mặtái nhợở phía sau anh ta.

Cùng lúc đó, phòng cấp cứu của bệnh viện An Minh Cảng Thành, bác sĩ nhìn điện tâm đồ gần như phẳng lặng, sắc mặtrầm xuống: "Máy rung tim!" Y tá vội vàng đưa máy rung tim tới, bác sĩ nhanh chóng cầm lấy giậđiện cô gái đang nằm trên giường phẫu thuật.

"Phanh!" Điện giậcấp tốc đè nén, thân thể mảnh mai của cô gái run lên, âm thanh chấn động của máy rung tim vô cùng rõ ràng, một cái! Hai cái!

Mộphút! Mộphúrưỡi! Mộphú45 giây!

Khi các bác sĩ và y tá nghĩ rằng không thể cứu được, màn hình điện tâm đồ độnhiên khôi phục dao động, hai mắy tá sáng ngời, vội vàng nói: "Bác sĩ, có động tĩnh!"

Đầu là mộcơn hôn mê khó có thể miêu tả, An Khanh gian nan mở mắt ra, mơ hồ ở giữa là ánh đèn phẫu thuật, y tá thấy cô mở mắt, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng an ủi nói: "Yên tâm, đã không có việc gì."

Không có việc gì?

An Khanh khó khăn chớp chớp mắt, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cơ thể vô cùng mệt mỏi và khó chịu làm cô không thể nói gì, lời nói của y tá giống như mộsợi rơm xoa dịu khiến cho dây tim đang thắchặcủa cô giãn ra hoàn toàn, chớp mắvài cái khôi phục lý trí, cuối cùng lại lâm vào hôn mê sâu.

Y tá thấy vậy, vội vàng đưa người tới phòng chăm sóc đặc biệvà đăng ký thông tin của cô gái vào mẫu đơn ở cuối giường.

Họ và tên: An Đóa

Tuổi: 21.

Tình trạng: Tai nạn ô tô, va chạm phần đầu

Hai mươi tư giờ sau khi bị va chạm trong vụ tai nạn ô tô, cô gái đã hồi phục ổn định và được đưa vào phòng bệnh phổ thông.

* * *

Lời của editor: Mỗi ngày mình sẽ đăng mộchương cho mọi người đón đọc nha, mình là người khá thích truyện trọng sinh, showbiz, nữ cường nên chỉ có mộmình up truyện thôi, mong mọi người có thể đón đọc và không thúc giục mình nhaaaaa! Yêu mọi người!

-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 655

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 68/??

Tuấn Anh Mayuki Ito giải trí tổng hợp Trần Vân Anh Sa Quàng A Tũn Kana Momonogi vtvgo tv Đình Soạn Momo Sakura truyenngontinh vlxx xem gì Thanh Mai Min Do-yoon Đình Soạn phim79 Đang cập nhật link tối cổ giải trí Ai Sayama radiotruyen Thu Huệ Yu Shinoda Hà Thu Karen Yuzuriha Nguyễn Thành Yua Mikami Nguyễn Hoa vl79 Đình Duy Tâm An Tú Quỳnh Kim Thanh Viết Linh nghe gì Bảo Linh Nguyễn Huy Suzu Honjo Hồng Nhung Yui Hatano Cô Úc Minami Aizawa Đình Huy iptv m3u8 audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com