Bài Thơ Ngọt Ngào Viết Trao Em

Bài Thơ Ngọt Ngào Viết Trao Em: Chương 1

Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trùng sinh, học đường, chủ thụ, Nhẹ nhàng, Ấm áp, 1v1, Công yêu thầm, Chữa lành.

Giới thiệu
✰∘₊✧──────✧₊∘

CP: Lạnh lùng học giỏi thụ x Giả bạo lực học kém công

Bách Dịch Nhiên, đối tượng xem mắt của Ngu Thư Niên.

Trong ấn tượng của Ngu Thư Niên chưa từng xuất hiện cái tên Bách Dịch Nhiên, cũng không nhớ rõ có giao tình gì với hắn. Lần đầu gặp mặt, xe tải mất lái, Bách Dịch Nhiên đã dùng thân mình che chở cho cậu, trước khi mất đi ý thức Ngu Thư Niên chỉ kịp nghe thấy Bách Dịch Nhiên nói: “Cậu không sao là tốt rồi.”

Lại mở mắt ra, Ngu Thư Niên phát hiện mình đã trở về thời cấp ba. Cũng phát hiện ra người không hề tồn tại trong ký ức ấy, từng là bạn học cấp ba của cậu.

Ngu Thư Niên muốn làm rõ mọi chuyện.

Lúc đi tìm Bách Dịch Nhiên lại vô tình bắt gặp Bách Dịch Nhiên đang đè một tên côn đồ xuống đất. Tên côn đồ đó trông có vẻ quen mắt, hình như là kẻ đã dọa dẫm cậu trong giờ kiểm tra, nếu không đưa bài cho hắn chép thì sẽ chặn đường đánh cậu.

Bách Dịch Nhiên mặt không chút biểu cảm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Để tao thấy mày tìm Ngu Thư Niên nữa, tao sẽ–“

Lời còn chưa dứt đã im bặt khi bốn mắt chạm nhau với Ngu Thư Niên. Tên côn đồ hoảng hốt bỏ chạy.

Bách Dịch Nhiên luống cuống tay chân: “Tôi… nó… cái đó…”

Ngu Thư Niên nhìn vết thương trên mặt hắn, đưa tay đưa cho hắn một miếng băng cá nhân.

Tên côn đồ vừa buông lời hung ác xong đã biến mất, sữa xuất hiện trên bàn vào buổi sáng, nước đá sau giờ thể dục mùa hè… Ngu Thư Niên nghĩ, rất nhiều chuyện khó hiểu ở kiếp trước, giờ phút này dường như đã có câu trả lời.

Hướng dẫn đọc:

Weibo của tác giả:@三千偶尔失眠

1. Một tiểu thuyết nhẹ nhàng, ấm áp, dễ chịu và ngọt ngào, không có đau khổ, chỉ có bánh ngọt nhỏ.

2. Có những thiết lập riêng tư, không đem bất kỳ “người, vật, sự việc” nào trong truyện vào thực tại, không đem bất kỳ “người, vật, sự việc” nào trong truyện vào thực tại, không đem bất kỳ “người, vật, sự việc” nào trong truyện vào thực tại!

3. Nhân vật chính vô cùng hoàn hảo, loại hoàn hảo vượt qua rào cản giới hạn của chiều không gian, xin đừng so sánh với con người thật, xin cảm ơn.

Nhãn mục nội dung: Tuổi học trò, tình yêu sâu sắc, sống lại, học đường.

Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Ngu Thư Niên, Bách Dịch Nhiên ┃ Nhân vật phụ: ┃ Khác:

Mô tả ngắn gọn: Yêu em là cả một kế hoạch dài hơi được ấp ủ kỹ càng.

Châm ngôn: Cuộc đời rất ngắn ngủi, đừng để lại tiếc nuối.


Đầu tháng Chín, cái nắng nóng oi ả của mùa hè vừa qua, nhiệđộ vẫn như thiêu như đốt, không chúdấu hiệu dịu đi. Tiếng ve kêu râm ran, lúc ẩn lúc hiện trong những tán lá xanh rì.

Chiếc quạcũ kỹ trong lớp học rung lắc kêu "rè rè", luồng gió yếu ớchẳng thể xua tan bầu không khí ngộngạt.

Dù vậy, học sinh trong lớp vẫn cặm cụi vùi đầu vào đề thi, hối hả viết.

Giáo viên trên bục giảng tay cầm điện thoại, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn lướqua học sinh bên dưới, ngáp ngắn ngáp dài mộcách chán chường, rồi lại cúi xuống lo việc riêng.

“Này, này!” Vương Viễn Tân ngồi bàn cuối, mắđảo liên tục, tay ấn tờ đáp án chỉ có mỗi phần điền tên là đã viết, còn lại trống trơn. Cây bútrên tờ giấy nháp loay hoay mãi không viếnổi chữ nào, chỉ còn cách trông chờ vào bạn bàn trên: “Ngu Thư Niên...!”

Vương Viễn Tân cẩn thận ghé sámặbàn, tránh ánh mắgiáo viên, len lén huých người phía trước: “Ngu Thư Niên!” Rồi hạ thấp giọng giục giã: “Đáp án câu hỏi trắc nghiệm, mau đưa tao!”

Ngu Thư Niên không đáp lại, cậu chống cằm bằng mộtay, cây bútrên tay lơ lửng chưa kịp hạ xuống tờ đề, bị huých mộcái liền hơi cúi đầu, vài sợi tóc mái rủ xuống, hàng mi dài khép hờ che khuấđôi mắt.

Sự im lặng kéo dài khiến Vương Viễn Tân càng thêm sốruột: “Ngu Thư Niên? Lánữa nộp bài rồi! Mau đưa tao đáp án!”

Giọng nói bấgiác cao hơn mộchút, giáo viên trên bục giảng lập tức đứng thẳng người, ánh mắnhắm thẳng vào Vương Viễn Tân.

Giáo viên có ý cảnh cáo: “Pháhiện gian lận sẽ bị hủy toàn bộ điểm các môn thi, tự làm bài của mình đi!”

Vương Viễn Tân đang nằm bò ra bàn bèn càng vùi mặxuống thấp hơn.

Không bắquả tang được nên cũng không thể nào xử phạt, thấy mọi người đã yên vị, giáo viên cũng không để ý nữa.

Vương Viễn Tân tự mình cuộn tròn tờ đề nghịch một lúc cho qua thời gian, đợi giáo viên ngồi xuống, lại không nhịn được mà đưa tay ra.

Nhưng vẫn không nhận được hồi âm, người phía trước cứ như xem gã là không khí.

“Chậc...” Không nhận được hồi đáp, Vương Viễn Tân hếkiên nhẫn, dứkhoáđẩy mạnh mộcái: “Ngu Thư Niên!”

Bộp!

Cây bútrên tay bị va rơi xuống đất, tiếng động nhỏ khi chạm đấkéo dòng suy nghĩ của Ngu Thư Niên trở về.

Cậu theo bản năng khum đầu ngón tay lại nhưng lại sờ vào khoảng không, nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Ánh mắmơ màng, ký ức trong đầu hỗn loạn.

Làn gió hè mang theo hơi nóng oi bức, thổi bay một góc tờ đề thi trên bàn. Ngu Thư Niên chưa kịp phản ứng đã vội vàng đưa tay giữ lấy, vuốphẳng tờ giấy. Cậu cúi đầu nhìn lướqua dòng chữ trên tờ đề, định thản nhiên nhắm mắlại thì bấchợmở to mắt.

"Đề thi thử phân lớp khối 11 trường Trung học phổ thông Hành Ninh - Môn Toán"

Phân lớp khối 11...

Khối 11?

Thi thử?

Ánh mắNgu Thư Niên dừng lại trên dòng chữ đó, trong phúchốc không phân biệđược đâu là mơ đâu là thực.

Cậu không phải đang ở quán cà phê sao?

Ngu Thư Niên cứng đờ cổ, liếc mắt nhìn sang hai bên, sau khi thu vào tầm mắkhung cảnh quen thuộc của lớp học, vẻ mặlãnh đạm của cậu dần trở nên ngưng trọng, đáy mắcũng lộ ra vài phần kinh ngạc.

Sự thay đổi độngộcủa môi trường xung quanh khiến Ngu Thư Niên nhận ra điều gì đó, đầu ngón tay mân mê mép áo đồng phục.

Sau một hồi im lặng, cậu chậm rãi thở ra một hơi, trong không gian yên tĩnh, những hình ảnh trong đầu ùa về.

Cậu đã không lay chuyển được ý muốn của mẹ, nên đành đến buổi xem mắt.

Ngu Thư Niên cảm thấy chuyện tình cảm nên thuận theo tự nhiên, hơn nữa lúc đó cậu đang dồn hếtâm sức cho công việc, không muốn tìm hiểu sâu về chuyện tình cảm. Ban đầu cậu định sau khi gặp mặsẽ nói rõ với đối phương.

Kếquả là vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, còn chưa kịp nói chuyện chính, mộchiếc xe tải mấlái đâm sầm vào cửa kính, mảnh kính vỡ vụn trong tích tắc. Cảm giác đau rákhi mảnh vỡ cứa vào da thịvà tiếng động cơ gầm rú inh inh bên tai đan xen vào nhau, tầm nhìn như bị đóng băng.

Sau đó... hình như cậu mơ màng nhìn thấy vẻ hoảng hốtrên khuôn mặngười đối diện đang lao về phía mình.

Lúc được Bách Dịch Nhiên ôm chặtrong lòng, Ngu Thư Niên ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, chiếc xe tải mấlái sau khi đâm vỡ cửa kính quán cà phê đã mấthăng bằng. Ký ức của Ngu Thư Niên dừng lại ở thời khắc chiếc xe lậnghiêng, đè về phía cậu, tầm nhìn dần chìm vào bóng tối, cùng với câu nói vang lên bên tai: "Cậu không sao là tốrồi."

Có lẽ vì bị thương nên giọng nói của Bách Dịch Nhiên rấnhỏ.

Giọng nói mong manh ấy cũng không che giấu nổi sự an ủi trong lời nói, cảm giác như chính bản thân đang cận kề cái chết, nhưng lại cảm thấy yên lòng vì người trong lòng bình an vô sự.

Ký ức về vụ tai nạn quá đỗi sâu sắc, khi mở mắra lại thấy mình đang ở trong lớp học, tâm trí bàng hoàng vẫn chưa thể nào tìm được một điểm tựa vững chắc. Cảm giác mơ hồ, không chân thậấy khiến cậu càng thêm tin rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Nhưng mà...

Ngu Thư Niên khẽ nắm tay lại, rồi lại xòe ra, cúi đầu nhìn vếmực loang lổ trên lòng bàn tay do cây búlúc nãy rơi trúng.

Không phải mơ.

Cậu thực sự đã được sống lại.

Trở lại ngày thi phân lớp sau kỳ nghỉ hè năm lớp 11.

Cậu vẫn còn đang ngẩn ngơ chưa hoàn hồn thì nam sinh ngồi bàn sau đã sốruộgiục giã: "Ngu Thư Niên, nhanh lên, viếxong đáp án chưa? Đưa tao tờ giấy!"

Nghe thấy tiếng động, Ngu Thư Niên khẽ chớp mắt, che giấu suy tư trong đáy mắt, nhân lúc cúi xuống nhặbút, cậu lặng lẽ liếc nhìn ra sau.

Bắgặp ánh mắthúc giục của người phía sau, cậu lậtờ đề thi, cầm lấy tờ đáp án đã tô kín và tờ giấy thi đầy chữ viết, lắc lắc về phía sau.

Vương Viễn Tân lập tức hai mắsáng rực, so với việc chép mẩu giấy ghi đáp án đã được rúgọn nhưng có nguy cơ chép nhầm dòng thì đương nhiên là tờ giấy thi viếđầy đáp án tốhơn rồi.

Gà nhếch mép: "Coi như mày biếđiều."

Thế nhưng, ngay khi Vương Viễn Tân đưa tay ra, Ngu Thư Niên lại cấtờ giấy thi đi.

Vương Viễn Tân ngẩng đầu, ánh mắdán chặvào Ngu Thư Niên, trơ mắt nhìn cậu đứng dậy, đi lên bục giảng.

"Này!" Vương Viễn Tân vươn tay níu lấy nhưng ngay cả vạáo đồng phục của Ngu Thư Niên cũng không chạm tới, tức giận thấp giọng chửi tục mộcâu: "Đm..."

Ngu Thư Niên đặtờ đáp án lên bàn giáo viên.

Giáo viên: "Không kiểm tra lại à?"

Ngu Thư Niên lắc đầu, vẻ mặnhư đang nghĩ ngợi điều gì đó.

Giáo viên uống mộngụm trà, tiện tay lấy đồ đặlên tờ đáp án, nói: "Được rồi, về chỗ nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị cho buổi thi chiều nay."

Nộp bài xong, Ngu Thư Niên trở về chỗ dọn dẹp dụng cụ học tập.

Vương Viễn Tân lúc nãy còn giục giã đòi đáp án bèn nghiến răng nghiến lợi: "Mày cố tình phải không? Chờ đấy, tao mà tha cho mày..."

"Vương Viễn Tân! Cúi đầu làm bài của mình đi, đừng có mà nhìn ngang liếc dọc!" Giáo viên giám thị gõ gõ bảng, điểm danh cảnh cáo.

"Cốc cốc", Vương Viễn Tân còn chưa nói hếcâu đã phải ngậm ngùi im miệng.

Ngu Thư Niên làm như không nghe thấy lời đe dọa của gã, coi như gió thổi bên tai, dọn dẹp xong dụng cụ học tập liền xoay người rời khỏi phòng thi.

Thấy cậu thản nhiên như vậy, Vương Viễn Tân liếc nhìn giáo viên giám thị mộcái, thấy ông không chú ý đến bên này, liền há miệng định nói.

— "Bốp!"

Không biếtừ đâu bay tới mộcục giấy vụn trúng ngay đầu gã, gã theo bản năng rụcổ lại, miệng lẩm bẩm chửi thề. Quay đầu lại thì thấy nam sinh ngồi bàn cuối đang xoay xoay cây búbi trên tay, mặlạnh tanh nhìn gã.

...

Hành lang không có cửa sổ.

Ánh nắng tràn vào, so với trong lớp thì nhiệđộ bên ngoài cao hơn hẳn.

Các lớp đều đang thi nên hành lang vắng tanh không một bóng người.

Mặtrời chói chang, ánh nắng gay gắkéo Ngu Thư Niên từ trong dòng hồi ức hỗn loạn trở về hiện thực, cậu không khỏi nheo mắt, chậm rãi bước đi trong hành lang, bóng râm nho nhỏ theo chân cậu in hình trên nền gạch.

Có lẽ bởi vì ký ức về khoảnh khắc gặp chuyện không may là rõ ràng nhất, lúc này trong đầu Ngu Thư Niên cứ như tua chậm từng khung cảnh lúc xảy ra tai nạn.

Lời nói của Bách Dịch Nhiên càng thêm rõ ràng.

— Cậu không hiểu.

Họ chỉ là hai người xa lạ, gặp mặlần đầu trong một buổi xem mắmà thôi.

Thế mà Bách Dịch Nhiên lại liều mạng lao về phía cậu khi nhận ra có điều bấổn, hơn nữa còn nói ra những lời như vậy trong lúc bị thương nặng sắp chết...

Máu cùng với hơi thở tràn vào cổ họng, tiếng la héthấthanh của những người xung quanh chói tai.

Thế nhưng Ngu Thư Niên vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi trong từng lời nói đứquãng của Bách Dịch Nhiên, cùng với sự nhẹ nhõm sau khi đã che chở cho cậu.

Tại sao?

Trong đầu Ngu Thư Niên ngổn ngang suy nghĩ, không ngừng hồi tưởng lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi trùng sinh, nhưng vẫn không tài nào lý giải được.

"Reng reng reng"

"Reng reng reng"

Tiếng chuông hếgiờ thi ngắn ngủi và gấp gáp vang lên.

Vẫn chưa thể nghĩ ra kếquả, Ngu Thư Niên mím môi, kìm nén ký ức, tạm thời cấgiấu những nghi hoặc đó vào lòng.

Nhà cậu hồi cấp ba không xa trường, nên trưa nào cậu cũng về nhà ăn cơm. Lúc này đầu óc cậu toàn nghĩ đến chuyện của Bách Dịch Nhiên, cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa, định bụng nhắn tin về nhà báo trưa nay không về ăn cơm thì sờ túi quần mộcái, lại trống trơn chẳng thấy điện thoại đâu.

Lúc này cậu mới nhớ ra lúc thi đã nộp điện thoại lên rồi.

Đi được nửa đường, Ngu Thư Niên xoay người quay lại phòng thi.

Giáo viên đã thu bài xong, đang đứng trên bục giảng kiểm tra, vài ba học sinh ngồi lâu liền đứng lên vươn vai.

Tan học rồi, trong lớp cũng trở nên nhộn nhịp, mọi người vừa dọn dẹp đồ đạc vừa bàn tán xôn xao.

"Này, câu trắc nghiệm số 5 cậu chọn đáp án gì vậy? Mẹ nó chứ, tiêu rồi, sao tớ tính ra lại là C nhỉ?!"

"Bài tự luận khó quá đi mất, chỉ viếđược giả thiết, mong thầy cô thương tình cho một điểm, 0.5 điểm cũng được ạ."

"Đi thôi, đi ăn bún chua cay đầu cổng trường đi, hôm nay tan học sớm, đi nhanh còn không phải xếp hàng..."

Ngu Thư Niên lấy điện thoại từ trong cặp ra, ngẩng đầu nhìn lướqua chỗ ngồi phía sau, thấy không có ai, búvà giấy nháp vứlung tung trên bàn cũng không ai dọn.

Bài thi vừa được thu, những học sinh quay về chỗ ngồi vẫn chưa ai rời đi, mặc dù có một vài người đứng dậy dọn dẹp đồ đạc, nhưng hai chỗ trống liền nhau ở giữa vẫn rấdễ thấy.

Ngu Thư Niên nghi ngờ bước tới, hỏi người bên cạnh: "Bạn học, cậu có thấy người ngồi chỗ này đâu không?"

"Ừm? Ai cơ?" Nam sinh đang cầm bình nước quay đầu lại, "Ồ, cậu nói Vương Viễn Tân à? Vừa nãy anh Bách gọi nó ra ngoài rồi."

Cậu ta nghĩ ngợi một lúc, rồi bổ sung: "Nó đi ngay sau khi nộp bài ấy."

Ngu Thư Niên mấp máy môi, nghe thấy chữ "Bách", trong lòng cậu khẽ động: "Anh Bách...? Có phải là Bách Dịch Nhiên không?"

"Ừm, sao thế? Cậu tìm nó có việc gì à?" Phàn Thiên Vũ tiện tay ném búvào túi bút, tưởng Ngu Thư Niên muốn tìm Bách Dịch Nhiên để đánh nhau, liền xắn tay áo định lên tiếng nhắc nhở vài câu về việc đánh nhau tập thể, kếquả vừa mới mở lời, nhìn kỹ Ngu Thư Niên thấy có chúquen mắt, cậu ta gãi đầu: "Ê, cậu... Hình như cậu là người lên phábiểu khai giảng đúng không?"

Chưa cần Ngu Thư Niên trả lời, Phàn Thiên Vũ đã tự mình khẳng định: "Trời ơi, sao mà mình may mắn thế, lại được học cùng lớp với học sinh giỏi."

Cậu ta cười hì hì, hỏi: "Cậu tìm anh Bách nhà mình có việc gì thế? Hai bọn tôi cùng lớp, có gì cứ nói với mình, mình chuyển lời cho."

Sau khi xác định người mà bọn họ nhắc đến chính là Bách Dịch Nhiên, thính giác của Ngu Thư Niên như ngừng lại trong giây lát, cậu liên tục nhai đi nhai lại cái tên ấy trong đầu, vô thức bỏ qua lời nói sau đó của Phàn Thiên Vũ.

Mộlúc sau, Ngu Thư Niên mới lên tiếng: "Không có gì. Cậu biếbọn họ đi đâu rồi không?"

"Không biếnữa, hình như tâm trạng anh Bách không được tốlắm, nói là kéo nó đi nói chuyện riêng." Phàn Thiên Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Bình thường... đều là ra cổng sau trường ấy."

...

Xung quanh trường học, ngoài cổng trước và cổng sau, hai bên trái phải đều là phố đồ ăn vặt.

Cổng trước thường ngày có rấnhiều học sinh ra vào, cũng có không íxe đẩy bán đồ ăn vặtụ tập bên ngoài, so sánh ra thì cổng sau trường coi như là nơi yên tĩnh duy nhất.

Chỉ là cổng sau nằm khuấnắng, dù là buổi trưa nắng gắthì con ngõ nhỏ nhìn vào vẫn tối tăm.

Cách cổng trường không xa có một bức tường, quây lại thành mộkhoảng sân nhỏ, không biếvì lý do gì mà chỉ xây mộnửa, theo thời gian, phần tường đã xây bị mưa nắng bào mòn, trông có vẻ xiêu vẹo, đổ nát. Dưới chân là đầy lá rụng và cành cây bị cắtỉa, mọi người đi lại nhiều tạo thành một con đường mòn gập ghềnh, càng khiến con đường này thêm phần âm u, tối tăm.

Hồi cấp ba, Ngu Thư Niên chỉ chú tâm vào việc học, có thể nói là chỉ đi đi về về giữa trường và nhà, thú vui thường ngày chính là mua sách bài tập mới để rèn luyện tư duy, bình thường rấíkhi đi loanh quanh trường, đây cũng là lần đầu tiên cậu đến cổng sau trường.

Vừa bước vào trong, Ngu Thư Niên đã nghe thấy tiếng động mạnh mẽ khi nắm đấm va chạm vào da thịt, cùng với tiếng chửi rủa của Vương Viễn Tân.

Chưa kịp mắng được mấy câu, giọng nói của Vương Viễn Tân bỗng nhiên cao vút: "A! Buông ra! Buông tay tao ra!"

Ngu Thư Niên nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một bóng dáng cao ráo đang đứng đó, chiếc áo khoác đồng phục khoác hờ hững trên vai, dòng chữ "Trung học phổ thông Hành Ninh" trên cổ tay áo rủ xuống vô cùng nổi bật. Không nhìn rõ mặmũi người nọ vì ngược sáng, nhưng lại có thể dễ dàng nhận ra nụ cười lạnh lùng, khinh bỉ nơi khóe môi Bách Dịch Nhiên.

Vương Viễn Tân bị ghì chặvào tường, cánh tay bị bẻ ngược ra sau, năm ngón tay nắm chặt, đầu ngón tay co quắp, mặmũi sưng vù một bên.

Bách Dịch Nhiên đá văng người đang co rúm trên mặđất, túm lấy cổ áo Vương Viễn Tân, giọng điệu mỉa mai: "Chỉ với cái loại trình độ này mà cũng dám ra oai, dọa dẫm người khác? Tìm mấy thằng vô dụng này đến nộp mạng à?"

Hắn ném điện thoại xuống đất, hai tay khoanh trước ngực, dựa lưng vào tường, thản nhiên nói: "Đừng có lãng phí thời gian, ngay bây giờ, cho mày mười phúgọi thêm người đến đây, nhanh lên, lánữa đồ ăn của tao đến rồi, không rảnh hơi dây dưa với mày đâu."

Bách Dịch Nhiên cởi áo khoác đồng phục khoác lên cánh tay, tùy ý phủi phủi bụi đấdính trên đó, thấy đám người bị đánh kia không ai dám ho he mộtiếng, nụ cười trên môi hắn vụtắt: "Không gọi người nữa đúng không?"

Bách Dịch Nhiên kéo người lại gần, giơ tay đặlên vai Vương Viễn Tân, nắm tay tùy ý dí sávào mặgã: "Nhớ kỹ cho tao, lần sau mà để tao thấy mày gây sự với Ngu Thư Niên nữa, tao sẽ—"

Lời cảnh cáo độngộim bặt, ánh mắBách Dịch Nhiên từ từ di chuyển theo bóng người in trên mặđất, bấngờ chạm phải ánh mắcủa Ngu Thư Niên.

- ---

Lời tác giả:

Đã đến rồi đây!

Bình luận trong vòng 24 tiếng sẽ được nhận lì xì, bình luận là có quà~!

(Bài thi đã nộp lên là viếtừ trước khi trọng sinh, khoảng 40% nội dung chính văn sẽ có đề cập đến)

Chúc mọi người ngủ ngon.
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 700

Thể loại: Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Thời lượng: 62/62

Momo Sakura Trần Vân Ai Sayama Tú Quỳnh truyenngontinh Hồng Nhung Tâm An nghe gì Karen Yuzuriha Nguyễn Huy Đang cập nhật Tuấn Anh Đình Soạn Thu Huệ Minami Aizawa Cô Úc iptv m3u8 Kana Momonogi vtvgo tv Yui Hatano giải trí Yu Shinoda Kim Thanh xem gì vl79 Hà Thu Quàng A Tũn Thanh Mai Bảo Linh Mayuki Ito Yua Mikami vlxx Anh Sa Đình Soạn Viết Linh Đình Huy giải trí tổng hợp Suzu Honjo Đình Duy Nguyễn Hoa link tối cổ phim79 Nguyễn Thành radiotruyen Min Do-yoon audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz