
Vấn Đan Chu
VGA 35/??
418 Theo dõi 0
Nhật Ký Sau Ly Hôn
TXT 22/22
376 Theo dõi 0
Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
TXT 491/491
510 Theo dõi 0Cậu Chủ Em Sai Rồi: Chương 1
Sắc mặt Hoàng Phong phủ một màu u ám “Vy, tôi phải nói với em bao nhiêu lần thì em mới hiểu
“Em không hiểu, không muốn hiểu không muốn hiểu gì cả” Nguyệt Vy gào lên, lớn. “Em không thích cậu chủ, em không yêu cậu chủ, không muốn kết hôn với cầu chủ, lẽ nào cũng là cái tôi của em sao? Em cầu xin cậu chủ, buông tha cho em đi. Em không muốn. Trăm ngàn lần không muốn”
Phút giây đó, trái tim Hoàng Phong như a bóp nghiện thời tháp từng cơn dữ dội, ánh mắt anh nhuộm màu bi thương.
Thật lâu sau đó, Hoàng Phong mới lên tiếng em không thích tôi ở điểm nào thì tôi sẽ sửa, con hảo rồi buông tay xin lỗi em tôi làm không được.”
Bên ngoài trời mưa rả rích.
Từng hạmưa quấtới tấp vào cửa sổ rồi trượxuống từng đường dài trên mặkính.
Rào...!Rào.
Rào.
Mưa càng lúc càng lớn.
Biệthự cách âm là thế, nhưng vẫn không áđược tiếng mưa rền sấm dữ.
Phòng ngủ chìm trong hàn đèn vàng ấm áp.
Trên giường lớn mộcô gái cuộn người, lùi sávào vách giường, hai tay nằm chặmép chăn, cần chặmôi nhưng vẫn không ngăn được tiếng nấc bậra từ cổ họng của cô.
Cuối căn phòng, mộngười đàn ông đang ngồi trên sô pha, hai tay đặtrên thành ghế, ngón trỏ nhịp nhịp liên hồi, thanh âm trầm khế ấy vào tại kéo lên mộtầng sợ hãi trong hần mắtrong veo của cô gái.
Dáng vẻ người đàn ông ung dung nhàn nhã như bậc quân vương.
Khuôn mặhắn ta đẹp đến điên đảo chúng sinh, tựa như một bức tranh cổ, mỗi một đường nétrên gương mặt đều xuấxác hệnhư được điều khác.
Đôi mắmàu hổ phách đăm đăm phóng về cô gái trên giường, chỉ là ánh mắnày thậkhiến người ta không rémà run.
“Ầm ầm..” Tiếng séđỉnh lên một tiếng vang tai, rạch ngang một vệsáng trên nền trời u ám, lóe lên thứ ánh sáng man rợ xuyên thẳng vào căn phòng ngủ xa hoa.
Cô gái trên giường không kìm được sợ hãi mà thélên một tiếng, hai tay bịchặtai lại.
Điều kì lạ là, người đàn ông kia vẫn mảy may không chúphản ứng gì.
Phải đến khi nghe thấy tiếng khóc thúthítội nghiệp từ cô gái nhỏ trên giường, hắn mới chậm rãi đứng lên tiếng thẳng về phía cô.
Thân mình cô gái càng run lên mãnh liệt, cúi thấp đầu không dám nhìn người đàn ông trước mặt.
"Biếsai chưa?" Thanh âm trầm thấp đầy dụ hoặc vang lên vừa đủ để cô gái nghe thấy.
Khó khăn lắm cô gái mới ngước đôi mắngập nước lên, cô cần môi, run run nói: "Em...!không sai.
Người đàn ông độnhiên cười lạnh một tiếng: “Trần NguyệVy.
Em giỏi låm."
NguyệVy căn chặmôi, dáng vẻ vừa ủy khuấlại cứng đầu ngang ngạnh.
Cánh môi mềm mại hé mở còn hơi sưng lên, lộ rõ tàn tích ái muội.
Bằng nhiên mộngón tay chạm đến căm cô, kéo thẳng khuôn mặướđẫm nước mắlên đối diện hoàn toàn với hắn.
Dưới ánh đèn làn da NguyệVy càng thêm trắng sáng mịn màng, toálên một loại mĩ cảm không chân thực.
Đội mấtrong veo đong đầy nước, hàng mi run nhẹ, yếu ớđến mức khiến người ta muốn ức hiếp.
Ngón tay hắn miếnhẹ lên môi cô, lạnh lùng phun ra ba chữ: "Chia tay đi." Sự hãi hùng hiện lên trong ánh mắt, NguyệVy lắc đầu không do dự, giọng nói yếu ớnhưng đầy kiên quyết: "Không...!Không đâu.
Cô nói tiếp: "Anh ấy là bạn trai em.
Không ai có quyền...!ép em chia tay anh ấy.
Kể cả...!kể cả cậu...cậu chủ.
Không sai.
Người đàn ông trước mặcô Hoàng Phong-vị thiếu gia duy nhấcủa nhà họ Hoàng là cậu chủ của cô
Mẹ cô là giúp việc của nhà Hoàng Phong, hai mẹ con cô mang ơn gia đình Hoàng Phong rấnhiều.
Cô lớn lên trong Hoàng gia, hai mẹ con cô được bà chủ thương xócấcho mộcăn nhà nhỏ sau biệthự.
Từ nhỏ cô và Hoàng Phong đã bên chắn nhau mà lớn lên.
Hoàng Phong chính là câu chủ của cô, là người nói hai cô không dám nói một, là người nói sai không bao giờ cô dám nói đúng, là người bảo cô đi hướng Tây thì có không bao giờ dám đi hướng đông.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô dám cãi lại lời hạn.
Bởi vì cô không thể làm được, không thể nghe theo hằn mà chia tay mỗi tình đầu của cô- Trương Quốc hàn được.
Cách đây vài tiếng, Hoàng Phong phát hiện cô đang tay trong tay với mộngười đàn ông lạ mặở trên đường, còn nhìn thấy cảnh tượng hai người cười cười nói nói với nhau, tệ hại hơn hẳn đã chứng kiến mộmàn rấđặc sắc, NguyệVy tặng quà cho hắn ta, còn chủ động kiếng chân hôn lên mỗi người đàn ông đó.
Đôi nam nữ tình tứ giữa trời đêm lãng mạng, không hề hay biếmộngười đang vì sự vui vẻ đến chói mắnày của họ mà giận dữ không cùng.
Mộgiây sau đó, Hoàng Phong đã lập tức dừng xe, mở cửa, tiến đến chỗ NguyệVy, việc đầu tiên hắn làm là kéo tay NguyệVy về phía mình, ép cô lùi về sau lưng.
Rồi khi cả Quốc Anh và NguyệVy còn chưa biếchuyện gì xảy ra thì Hoàng Phong đã vung một quyền lên mặQuốc hằn, đánh hắn ta đến say sẩm mặmày không cho mộcơ hội phản kháng.
Hành động quá bấngờ, khiến NguyệVy và cả Quốc hắn đều không lường trước được.
Mặc cho NguyệVy khóc lóc, mặc cho cô can ngăn, mặc cho cô không ngừng cầu xin hắn, Hoàng Phong vẫn không dừng lại.
Lòng đố kị đến tộcùng đã khiến hắn mấhoàn toàn kiểm soát.
Phải đến khi người dưới đấkhông còn hơi sức nào nữa hắn mới dừng hẳn.
Lúc đó, NguyệVy cũng đã khóc đến mù mịt, đầu óc ong ong.
Tay chân run lẩy bẩy cả lên.
Cô vội vội vàng vàng vừa khóc vừa mò mẫm điện thoại gọi cấp cứu, muốn đưa Quốc Anh đi bệnh viện, muốn xem anh thế nào, muốn ở lại cùng anh thế nhưng người đàn ông tàn nhẫn kia – Hoàng Phong kiên quyếkhông cho cô toại nguyện.
Hàn bể bổng cô lên xe, một đường lái thắng về biệthự riêng.
Dọc đường đi, NguyệVy vẫn không ngừng khóc, cô la lối đòi xuống xe.
Đến khi vào biệthự rồi vẫn mộmực chạy ra ngoài, khiến hắn nổi điên mà khóa trái cửa phòng lại, ghì chặcô trên giường trừng phạbằng mộnụ hôn tàn khốc đau đớn.
Hắn muốn xóa sạch đi toàn bộ dấu vếcủa tên đàn ông khác trên người cô, hôn, chà sáđến khi chắn môi đỏ ứng rướm máu mới thôi.
Bây giờ đây khi nghe thấy cô nhóc trước mắngang ngạnh ương bướng nói mộmực không chịu chia tay, lửa giận bập bùng trong đáy mắlại chực chở rực cháy.
“Yêu hắn sao?" Hoàng Phong hỏi nhẹ nhàng nhưng đầy chân cáo.
NguyệVy không biếtại sao hàn lại hỏi câu này, nhưng cô cũng thành thậmà đáp: "Đúng.
Em yêu anh ấy.
Đợi khi ra trường em và anh ấy sẽ cưới nhau.
Đợi đến khi ra trường ư? Tức là chỉ còn mộnăm nữa sao.
Hoàng Phong còn tưởng mình nghe nhầm? Sắc mắc hẳn u ám đến cực điểm: "Cưới sao?"
Giọng nói hắn mang theo ý cười châm chọc: "Ai cho phép?
NguyệVy không hiểu ý hắn, cô đẩy tay hắn ra khỏi cắm mình, lùi hẳn về phía thành giường, hai mắnai con chớp chớp: “Mẹ em...cũng đồng ý rồi.
Bố mẹ anh ấy cũng vậy.
Em và anh ấy nhấđịnh sẽ cưới nhau.
Cô khẳng định, không hề quan tâm tới sắc mặlạnh bằng như muốn giếngười của Hoàng Phong, liều mạng nói tiếp: "Em không biếtại sao cậu chủ lại hành động như vậy? Em yêu ai, đi với ai là quyền của em.
Tại sao cậu chủ lại tự ý can thiệp vào.
Cậu còn đánh bạn trai của em.
Em đã nói đó là bạn trai của em sao cậu chủ vẫn tỏ ra không nghe thấy.
Tại sao lại đánh anh ấy cơ chứ? Anh ấy đầu có làm gì sai?"
Nói đến đây, vẻ ấm ức lại dâng đầy trong đáy mắt, cổ họng NguyệVy nghẹn đử lại: "Hay cậu chủ nghĩ rằng em là người giúp việc của cậu chủ, nên muốn làm gì thì làm.
Em nói có đúng không? Bây giờ em cầu xin cậu thả em ra đi, em muốn ra ngoài.
Em muốn đi tìm bạn trai của em.
Em muốn đi tìm...!ưm...!ưm...!
Những lời sau nửa chữ cũng không phára được.
Mộnụ hôn dẫn xuống môi cô, nuốgọn những ấm ức nghẹn ngào của NguyệVy.
hãn áp chặtay vào má cô, buộc cô ngửa đầu về phía sau đón nhận nụ hôn nồng nhiệcủa hắn.
Hàn siếchặvòng eo của cô như muốn bẽ gãy nó.
Nụ hôn càng lúc càng trở nên hung hãn, hắn múmhắn chiếc lưỡi trơn mềm của cô còn không nhịn được mà cần nhẹ nó.
NguyệVy dùng hếsức mà vẫy vùng, cô đánh hắn, cào hắn nhưng vô vọng.
Miệng nhỏ không ngừng phára tiếng ưm...!ưm...!kích thích dây thần kinh hưng phấn của Hoàng Phong.
Nước mắNguyệVy rơi xuống ướđảm nụ hôn mãnh liệt.
Đến cuối cùng khi hai thân thể ngã chồng lên giường lớn, NguyệVy cũng chẳng còn hơi sức mà khóc..