Chào Anh, Bạn Học Ngọt Ngào!: Chương 1

Nhà họ Hà và nhà họ Phạm thân nhau.

Từ nhỏ, Hà Lan đã chơi với Gia Huy, gia đình hai bên cứ nghĩ hai người sẽ là một cặp đôi hoàn hảo nhất.

Tới năm 17 tuổi, Gia Huy gặp người con gái khác khiến mình rung động, Hà Lan thì gặp anh họ của Gia Huy là Lục Ngạn, anh sống trong cái bóng quá khứ, tính cách thì lạnh lùng.

Lục Ngạn thầm thương Hà Lan, chỉ đứng phía sau âm thầm bảo vệ cô, nhìn cô theo đuổi hình bóng mãi không thuộc về mình, tưởng chừng hai cá thể đối lập thì không thể đến với nhau nhưng sợi dây tơ duyên đã kéo cả hai lại gần nhau hơn, chữa lành cho nhau, từ đó tình yêu giữa Hà Lan và Lục Ngạn chớm nở…

Truyện này do Fi&Ba cho phép truyen79.xyz đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của truyen79.xyz

Thành phố Sài Gòn vào tháng tám luôn nóng đến bực bội.

Hôm nay, ngoài trời ngoại trừ nắng nóng ra thì không khí lại vô cùng âm u, như thể sắp có mưa to.

Trong phòng chơi đàn trên tầng hai của biệt thự, rèm cửa kéo kín che hết sự nắng nóng như thiêu như đốt. Ngoài cửa sổ, trời quá nóng nên ve sầu tránh nắng dưới tán cây đa đang kêu râm ran.

Hà Lan ngồi bên đàn piano, hoàn hoàn không bị ảnh hưởng bởi tiếng ve ầm ĩ.

Từng đầu ngón tay mảnh mai trắng nõn của người thiếu nữ lướt nhẹ trên phím đàn đen trắng, cô vô cùng tập trung luyện một bản nhạc mới trên đàn piano.

Một tiếng trôi qua.

Cửa phòng chơi đàn được người bên ngoài mở ra, Nguyễn Hà Nhi bưng một ly cam tươi vắt, nhẹ nhàng tiến vào. Bà ấy đứng ở sau lưng con gái, chờ Hà Lan đàn xong một bản nhạc mới đưa ly nước cam trong tay cho cô.

Hà Lan đứng dậy, nở nụ cười trong trẻo, giọng nói trong vắt: “Cảm ơn mẹ.”

Cô uống một ngụm nước cam, đôi mắt hạnh đen nhánh ngước lên nhìn người phụ nữ trước mặt, chờ mong hỏi: “Mẹ, mẹ nghe con đàn bản nhạc vừa rồi, có phải tốt hơn hôm qua không?”

“Ừ.” Nguyễn Hà Nhi dịu dàng nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu con gái: “Càng ngày Hà Lan càng đàn tốt hơn.”

Nguyễn Hà Nhi là một nghệ sĩ piano nổi tiếng trong nước nên Hà Lan đã bắt đầu học piano từ năm 6 tuổi, mỗi bản nhạc đều là bà ấy cầm tay dạy cho cô.

Hà Lan không chỉ thừa hưởng thiên phú âm nhạc của mẹ mình, cô còn có ngoại hình xuất chúng. Mới mười lăm tuổi, cô đã có dáng dấp thiếu nữ xinh đẹp, khuôn trăng đầy đặn, mắt hạnh mũi ngọc tinh tế, làn da mịn màng trắng nõn như sứ, cả người tản ra một loại khí chất thanh thuần sạch sẽ vô cùng.

Được mẹ khen ngợi, Hà Lan vui vẻ nở nụ cười, chiếc cổ thon dài hơi ngẩng lên, uống cạn nước cam trong ly.

“Mấy ngày nữa là đến khai giảng, Hà Lan, con đừng ở trong nhà luyện đàn cả ngày như vậy, nên đi ra ngoài chơi một chút đi, nếu không sẽ buồn chán đến hư người mất.”

Hà Lan ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, lát nữa con sẽ rủ anh Gia Huy đi chơi.”

Nhà họ Phạm và nhà họ Hà có giao tình nhiều năm, biệt thự hai nhà ở cạnh nhau, Hà Lan và Phạm Gia Huy lớn lên với nhau từ nhỏ nên quan hệ của hai người vô cùng thân thiết.

Sau khi ra khỏi phòng chơi đàn, Hà Lan trở về phòng ngủ, cầm lấy điện thoại di động, tính hỏi xem Gia Huy có ở nhà hay không, có muốn ra ngoài đi xem phim hay gì đó không.

Vừa mở khóa màn hình điện thoại, tin nhắn của Lê Huyền Nga đã nhảy ra.

[Huyền Nga]: Ôi, tớ ở nhà rảnh đến mức sắp mốc rồi. TvT. Hà Lan, cậu đang làm gì đấy, chúng ta đi ra ngoài dạo phố đi.

[Huyền Nga]: Con mèo nhỏ nháy mắt.jpg

Hà Lan gạt bỏ ý định đi chơi cùng Phạm Gia Huy, nên trả lời cô ấy một tin nhắn – Được, chúng ta gặp nhau ở quán Starbucks tầng một quảng trường Hùng Vương nhé.

[Huyền Nga]: Ừ, được!!! Tớ sẽ ra ngoài ngay <3

Hà Lan bỏ điện thoại di động vào trong túi xách nhỏ, cầm thêm một chiếc ô che nắng, chuẩn bị ra cửa.

Tài xế trong nhà lái xe chở cô đến địa điểm muốn đến.

Hà Lan bước vào Starbucks, đưa mắt nhìn một vòng, không thấy Lê Huyền Nga, vì thế cô bước đến trước quầy order, mua hai cốc vanilla latte 50% đường và hai chiếc bánh phô mai vị việt quất.

Cô cầm khay, tìm một chiếc bàn trống cạnh cửa sổ và ngồi xuống.

Đợi không bao lâu, cô thấy Lê Huyền Nga mặc quần jean đi đến, Hà Lan giơ tay vẫy vẫy cô ấy.

Lê Huyền Nga chạy chậm vài bước tới, ngồi xuống ghế đối diện, Hà Lan đẩy cốc latte đã cắm sẵn ống hút và bánh ngọt đến trước mặt cô ấy.

“Cảm ơn cậu.”

Lê Huyền Nga uống vài ngụm latte, đột nhiên nhớ tới chuyện kinh thiên động địa hôm qua cô nghe được mẹ nói: “Này, Hà Lan, tớ nói cho cậu biết chuyện này, chú Lục quyết định nhận đứa con riêng kia về đấy.”

Hà Lan hơi mở to mắt, “Ồ” một tiếng rồi cũng không phản ứng gì nữa.

Cô thậm chí còn không biết chú Lục có con trai riêng bên ngoài.

“Cậu cũng thấy kinh ngạc đúng không, còn có một chuyện sốc hơn nữa cơ.” Lê Huyền Nga xúc một miếng bánh rồi nói tiếp: “Tớ nghe mẹ tớ nói đứa con riêng kia cũng đã mười sáu tuổi rồi, nhiều năm qua cậu ấy luôn sống trong cô nhi viện, còn không được ai để ý đến.” 

Mẹ Lê Huyền Nga bình thường không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích chơi mạt chược với các phu nhân nhà giàu, mà bàn mạt chược chính là nơi mà tất cả bí mật không thể giữ được.

Bởi vậy, tất cả những tin đồn, ví dụ như cuộc hôn nhân của người nhà giàu nào đó nhìn bên ngoài thì có vẻ hòa thuận nhưng thực ra quan hệ hai vợ chồng như nhựa. Ví dụ như, ai ở bên ngoài nuôi một diễn viên hạng C bị vợ cả biết được rồi đi thẳng tới công ty gây rối, huyên náo đến mức người ngã ngựa đổ. Những chuyện đó mẹ Lê đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Hà Lan nghe xong, ngây người nửa ngày.

Chú Lục là cậu của anh Gia Huy, vậy nên con riêng trong lời Huyền Nga, không phải là anh họ của Gia Huy hay sao.

Hà Lan lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, trước kia bố mẹ cô tự do yêu đương rồi tiến tới hôn nhân, trải qua mười mấy năm tình cảm vợ chồng vẫn ngọt ngào như lúc mới yêu, chưa bao giờ cãi nhau, với con gái bảo bối duy nhất thì lại càng nâng niu trong lòng.

Cô không biết vì sao chú Lục lại đột nhiên có một đứa con riêng, nhưng cô vẫn cảm thấy đứa trẻ từ nhỏ không được sống cùng bố mẹ ở trong cô nhi viện thật là thê thảm.

Ăn bánh ngọt xong, hai cô gái nhỏ nắm tay nhau đi mua sắm, đi dạo cả buổi chiều, Lê Huyền Nga mua được kha khá, hai bộ quần áo, một cái váy, còn có một đôi giày.

Hà Lan chỉ mua mấy cái bút, vài quyển vở viết và mấy dụng cụ cần dùng cho năm học mới.

Hai người ăn cơm ở một nhà hàng Tây trên tầng cao, sau đó tạm biệt nhau rồi lên taxi trở về nhà.

Trên đường Hà Lan trở về nhà, mây đen bắt đầu kéo đến, từng lớp từng lớp chồng chất nhau, sắc trời càng ngày càng tối. 

Mây đen kéo đến rất nhanh, lúc vừa về đến nhà thì cơn mưa này đã trút xuống, nước mưa như từng chuỗi hạt ngọc bị đứt, lộp bộp rơi xuống đất, không khí oi bức cả ngày lập tức biến mất.

Trước biệt thự nhà cô có một bãi cỏ lớn, xe taxi dừng lại, Hà Lan cởi dây an toàn, trả tiền xuống xe.

May là lúc chiều trước khi ra khỏi nhà có mang theo ô, cô mở ô ra che trên đầu mình. Còn chưa đi được hai bước, một chiếc xe Bentley màu đen xuất hiện dừng lại phía sau lưng cô, làm một ít bọt nước nho nhỏ tung tóe lên.

Hà Lan quay đầu lại, nhìn thấy cửa sau mở ra, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi bước xuống.

Người thiếu niên có mái tóc ngắn, trên người mặc một chiếc áo thun màu đen, quần jean được giặt nhiều nên đã hơi bạc màu, chân đi một đôi giày thể thao nhìn qua đã rất cũ.

Mưa to như trút nước mà anh không mở ô, quần áo bị ướt ngay lập tức, mấy sợi tóc đen trước trán sũng nước dính trên lông mày.

Bước chân anh rất nhanh, lúc đi vượt qua bên người Hà Lan, Hà Lan không biết mình nghĩ như thế nào mà lại vô thức giơ ô trong tay che lên đầu anh.

Lục Ngạn dừng chân lại, liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Người thiếu nữ mặc một bộ váy dài màu trắng, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, tay nắm cán ô rất nhỏ, trắng nõn mềm mại, bàn tay nắm lại, đầu ngón tay hồng nhàn nhạt.

Gương mặt đó rất xinh đẹp, dường như đây là gương mặt xinh đẹp nhất mà Lục Ngạn từng thấy trong suốt 16 năm.

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 1244

Thể loại: Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Số chương: 115/115

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *