Chiếu Sơn Hà: Chương 1

GIỚI THIỆU:

   
  Năm ta ghét Tạ Lẫm nhất, hắn vì muốn kiếm tiền mua cho ta một cây trâm, liều mình phạm hiểm, rơi vào tay hổ.

  Còn ta vì cứu hắn, không tiếc xông vào miệng cọp cướp người, cuối cùng bị móng hổ vả xuống vực sâu, chín phần chết, một phần sống.

  Mở mắt ra lần nữa, đã là mười năm sau.

 Tình sâu đã cạn, ta trở thành độc phụ độc ác, mục nát mốc meo nơi hậu viện của Tạ Lẫm.

  Vì muốn trút giận thay người trong lòng, hắn ép ta phải rời về trang viên, cô độc sống hết quãng đời còn lại.

  Ngay cả đứa con của chúng ta cũng đánh ta đến đầu rơi m.á.u chảy, nguyền rủa ta tốt nhất là c.h.ế.t luôn trên giường bệnh, cho sạch nợ sạch tình.

Nhưng ta lúc mười lăm tuổi, chẳng si mê tình ái, chưa từng sinh ra bánh bao thịt, mắt không dung nổi hạt cát, phân minh ơn oán rõ ràng.

  Đã muốn đi, vậy thì phải lột một lớp da kẻ ác kia, nợ m.á.u thì trả bằng máu!

GIỚI THIỆU:

 

Năm ta ghét Tạ Lẫm nhất, hắn vì muốn kiếm tiền mua cho ta một cây trâm, liều mình phạm hiểm, rơi vào tay hổ.

Còn ta vì cứu hắn, không tiếc xông vào miệng cọp cướp người, cuối cùng bị móng hổ vả xuống vực sâu, chín phần chết, một phần sống.

 

Mở mắt ra lần nữa, đã là mười năm sau.

 

Tình sâu đã cạn, ta trở thành độc phụ độc ác, mục nát mốc meo nơi hậu viện của Tạ Lẫm.

Vì muốn trút giận thay người trong lòng, hắn ép ta phải rời về trang viên, cô độc sống hết quãng đời còn lại.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ngay cả đứa con của chúng ta cũng đánh ta đến đầu rơi m.á.u chảy, nguyền rủa ta tốt nhất là c.h.ế.t luôn trên giường bệnh, cho sạch nợ sạch tình.

 

Nhưng ta lúc mười lăm tuổi, chẳng si mê tình ái, chưa từng sinh ra bánh bao thịt, mắt không dung nổi hạt cát, phân minh ơn oán rõ ràng.

 

Đã muốn đi, vậy thì phải lột một lớp da kẻ ác kia, nợ m.á.u thì trả bằng máu!

 

01

 

“Tiện nhân, đi c.h.ế.t đi!”

 

Ta tỉnh lại giữa cơn đau đầu dữ dội.

 

Máu tươi trên trán trào ra, nhuộm đỏ cả khuôn mặt, bên tai vẫn văng vẳng tiếng mắng nhiếc độc địa:

 

“Giang Nguyên Âm, bớt giả c.h.ế.t ở đây đi! Ngươi đẩy mẫu thân ta xuống nước, còn dám giả bệnh không chịu về trang viên? Lập tức cút dậy, chuyển đến đó ngay cho ta!”

 

Ta đưa tay quệt m.á.u vương trước mắt, mới miễn cưỡng nhìn rõ gương mặt non nớt dưới ánh đèn dầu.

 

Mày mắt thanh tú, khí khái ngạo mạn và ngông cuồng, rõ ràng là Tạ Lẫm khi còn chưa lớn.

 

Tim ta khẽ run lên, chẳng lẽ… ta đã quay về thời Tạ Lẫm mới sáu, bảy tuổi?

 

Năm mười sáu tuổi, Tạ Lẫm mặt dày vô sỉ cầu cưới ta, yến hội lớn nhỏ đều tìm cách chặn ta lại, khiến ta bực bội không thôi. Ta liền nổi nóng, chỉ vào viên minh châu trên phượng quan của Hoàng hậu nương nương mà làm khó hắn:

 

“Có bản lĩnh thì lấy viên châu đó mang đến cho ta, may ra ta sẽ nhìn ngươi với con mắt khác.”

 

Tưởng hắn sẽ biết khó mà lui, nào ngờ hắn lại lớn tiếng tuyên bố trong buổi săn mùa thu của hoàng gia rằng sẽ săn được hồ ly lửa, đổi lấy viên minh châu của Hoàng hậu làm tín vật định tình tặng ta.

 

Hoàng hậu khen hắn tuổi trẻ cốt khí, là điều quý báu nhất, nên đã đồng ý.

 

Tạ Lẫm luôn ngông cuồng, hoang dã, chẳng biết rừng sâu hiểm ác ra sao, vì một con hồ ly mà lao thẳng vào núi hổ.

 

Mẫu thân bệnh nặng của hắn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, gần như quỳ xuống van ta khuyên hắn – dòng họ ba đời đơn truyền, xin hắn sớm bỏ cuộc.

 

Ta bất đắc dĩ đuổi theo lên núi hổ, lại tình cờ bắt gặp cảnh hắn gặp nạn.

 

Khoảnh khắc con hổ dữ vồ lấy hắn, ta gần như không suy nghĩ gì, lao mình ra đẩy Tạ Lẫm ngã xuống, rồi quay người lại, một nhát đ.â.m thẳng vào mắt hổ. Nhưng con mãnh hổ bị đau nổi giận, liền vung vuốt tát ta bay xuống vách núi.

 

Không ngờ, lần mở mắt này lại là ở nơi đây.

 

Đang ngây người, thiếu niên kia đã "rầm" một tiếng đá văng hộp đồ ăn dính m.á.u dưới chân, chỉ thẳng vào mũi ta mà mắng lớn:

 

“Sau này đừng dùng mấy món điểm tâm thiu thối của ngươi hòng mua chuộc ta! Đánh c.h.ế.t ta cũng không nhận ngươi! Sinh ra từ bụng loại người như ngươi, mới là nỗi nhục lớn nhất đời ta! Hãy nhớ lấy, Tạ Trường Yến ta – chỉ có một mẫu thân, là phu nhân Từ Ưu trong chính viện!”

 

“Ngươi còn dám dùng thủ đoạn hèn hạ với mẫu thân ta, khiến bà rơi thêm một giọt lệ nào nữa, ta nhất định khiến ngươi hối hận đến tột cùng!”

 

Nói xong hắn xoay người bỏ đi, không quay đầu lại.

 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dứt khoát, gọn gàng, không lưu tình.

 

Chỉ còn lại câu “sinh ra từ bụng ngươi” vang vọng mãi trong đầu ta.

 

Đây là… con ta?

Là đứa trẻ của ta và Tạ Lẫm?

 

Ta đâu có yêu hắn, sao có thể sinh con cho hắn?

 

Thiếu niên kia dường như vẫn chưa hả giận, lúc sắp bước qua ngưỡng cửa, còn lạnh lùng liếc ta một cái, giọng lạt như nước, độc ác vô cùng:

 

“Nếu có thể, tốt nhất ngươi cứ c.h.ế.t luôn trên giường này đi. Phụ thân được nhẹ lòng, mẫu thân được vui vẻ, còn ta cũng thoát khỏi cái bóng của ngươi, hoàn toàn giải thoát.”

 

Thân thể ta còn đang sốt cao, nhưng chỉ một câu ấy thôi mà trái tim như bị ai đó siết chặt, đau đến mức không thở nổi.

 

Cơn đau ấy là bản năng, là nỗi đau không thể khống chế, cũng chẳng cách nào chống đỡ.

 

Có quá nhiều nghi vấn quấy nhiễu tâm trí, khiến đầu óc đau nhức, ta vô thức gọi to:

 

“Thanh Chi, Thanh Chi!”

 

“Tiểu thư! Tiểu thư, người sao rồi?”

 

Người xông vào nắm lấy tay ta lại là nhũ mẫu. 

 

Bà vội vàng dùng tay bịt lấy vết thương đang rỉ m.á.u trên trán ta, giọng run run đầy nước mắt:

 

“Tiểu thiếu gia chỉ là bị người ta xúi giục, nhất thời hồ đồ mới hiểu lầm tiểu thư, người chớ để lời nó trong lòng…

 

Rồi sẽ có một ngày, nó sẽ hiểu ra, người mới là người yêu thương nó nhất.”

 

Ta khẽ lắc đầu, không đồng tình:

 

“Dù ghét ta đến mấy, cũng không nên lấy cớ nhỏ tuổi mà ra tay tàn độc như vậy. Bất kính, bất hiếu – chính là thiếu dạy dỗ! Bảo Thanh Chi đuổi theo, treo nó lên tường đánh cho một trận ra trò, nhất định phải trút cho ta cơn giận này!”

 

Nhũ mẫu sững người, đôi môi run rẩy:

 

“Tiểu thư… Thanh Chi… Thanh Chi đã mất từ lâu rồi…”

 

02

 

Ta chẳng qua chỉ rơi xuống vách núi rồi hôn mê một trận, vậy mà nhân gian đã trôi qua mười năm.

 

Thì ra, Tạ Lẫm cuối cùng cũng tìm được ta bên bờ hàn đàm dưới vực, chỉ tiếc cánh tay phải ta trọng thương, xương cốt gãy vụn nhiều chỗ, từ đó không thể nâng thương, chẳng thể trở lại chiến trường mà ta hằng yêu.

 

Tệ hơn nữa, ngay trong năm ấy, nhà họ Giang tìm được chân mệnh tiểu thư đã thất lạc mười lăm năm — Giang Từ Ưu.

 

Ta, dưỡng nữ được ngoại tổ phụ nhặt về nuôi lớn, chỉ sau một đêm liền mất đi thân phận, lại thành nửa người tàn phế, hoàn cảnh khó khăn trăm bề.

 

Chính là Tạ Lẫm — bất chấp mọi thứ mà ở bên ta, công khai bày tỏ tình ý, quỳ mãi không dậy trong viện, ép cha mẹ hắn đến cửa cầu thân.

 

Năm đó, vào ngày sinh thần ta, hắn cầm hôn thư đứng giữa trời tuyết trắng xóa, ngửa mặt lên trời thề nguyện cả đời sẽ đối tốt với ta.

 

Ta khao khát tự do, hắn liền mở trường đua ngựa cho ta, để ta tự do cưỡi ngựa rong ruổi.

 

Ta yêu non nước, hắn liền gác lại công vụ, cùng ta ngao du sơn thủy.

 

 

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 521

Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Nữ Cường, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Số chương: 22/22

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Big Boobs (1470) Hentai (3359) VLXX (20898) Supernatural (1328) Bí Ẩn (1888) Audio (10477) Kinh Dị (2509) Manga (20866) Hài VL (1913) Tâm Lý (1239) Adult (8404) Tình Cảm (2066) Chính Kịch (6688) Cổ Đại (3424) Manhwa (3525) Phiêu Lưu (3173) Viễn Tưởng (4323) School Life (2129) Trọng Sinh (1223) Truyện Ma (2462) Truyện Màu (7314) Hình Sự (1252) Sắc Hiệp (1288) Oneshot (2942) Hành Động (6507) Ngôn Tình (17397) Truyện Chữ (16046) Huyền Huyễn (2255) Đô Thị (5692) Shoujo (1488) Đam Mỹ (4401) Manhua (4019) Hài Hước (6463) Xuyên Không (3639) Slice of Life (1290)