Hành Trình Hạnh Phúc: Chương 1
Tôi là thiên kim thật của gia đình hào môn Sở gia vừa được tìm về.
Sau khi trở về, tôi không ngừng so đo với thiên kim giả.
Khi tôi lại một lần nữa ép chồng ra tay chèn ép em trai của anh ấy, ép con trai giành chức quán quân trong cuộc thi piano, thì đột nhiên tôi nhìn thấy những dòng bình luận:
[Nữ phụ này đúng là tự tìm đường chết, chồng thì giàu có, thâm tình, con trai thì ngoan ngoãn, cuộc sống tốt đẹp không biết hưởng, chỉ suốt ngày so đo với nữ chính.]
[Không sao, cuối cùng con trai cô ta vào tù, chồng phá sản nợ nần chồng chất, vì không muốn liên lụy đến cô ta mà thảm tử, lúc ấy cô ta mới chịu tỉnh ngộ.]
[Thật mong đến lúc đó nhanh nhanh một chút, hehe. Cô ta không nhận ra con trai mình đã bị mình làm hư rồi sao? Thắng được cuộc thi cũng chỉ nhờ nhốt con trai nữ chính trong nhà vệ sinh, bảo sao cuối cùng lại vào tù.]
Thì ra tôi chính là nữ phụ trong một quyển truyện ngược văn thiên kim thật-giả, và con trai tôi chính là công cụ để so sánh với con trai nữ chính.
Nhìn thấy những dòng bình luận đó, tôi giật mình toát mồ hôi lạnh.
Ngay trước mặt tôi, con trai đang nâng chiếc cúp quán quân cuộc thi piano đặt vào tay tôi.
“Con mang cúp về rồi. Con giỏi hơn Tạ Trạch Minh, mẹ có thể vui một chút không?”
Đứa trẻ tám tuổi, nói những lời ấy với vẻ mặt đầy mong đợi và lấy lòng.
Để xác nhận xem những gì tôi nhìn thấy có phải thật hay không, tôi khẽ hỏi:
“Con nhốt Tạ Trạch Minh trong nhà vệ sinh, khiến cậu ấy lỡ cuộc thi, có đúng không?”
Sở Dự Chi lập tức tái mặt.
“Con không có! Mẹ ơi, con không cố ý! Là cây lau nhà tự đổ xuống chặn cửa... Con chỉ là... con chỉ là...”
Chỉ là nhắm mắt làm ngơ.
Thằng bé đỏ hoe mắt, không nói thành lời, nhưng nó vẫn cảm thấy bản thân mình có lỗi.
Nó chạy vào thư phòng, lấy ra một cây thước phạt và ngoan ngoãn giơ tay lên.
Nhìn thấy dáng vẻ của con, tôi không nhịn được nữa, ôm chặt thằng bé vào lòng.
Tôi biết con trai mình là một đứa trẻ ngoan.
Nó trở nên như vậy, tất cả đều là vì tôi.
02
Tôi và Sở Minh Uyển là thiên kim thật-giả bị bế nhầm.
Chuyện này được phát hiện trong đợt khám sức khỏe trước kỳ thi đại học.
Không lâu sau đó, tôi được đón về nhà họ Sở.
Tưởng rằng từ đây sẽ được sống những ngày tháng tốt đẹp.
Nào ngờ, đó lại là khởi đầu cho sự mù quáng của tôi.
Gia đình ruột của Sở Minh Uyển là một gia đình công chức bình thường.
Ngoài chi phí cho cuộc sống cơ bản, họ không có đủ tinh lực và tài chính để bồi dưỡng tôi.
Tôi luôn bị so sánh với cô ấy, mà lần nào cũng thua kém.
Sự thất vọng của bố mẹ, ánh mắt coi thường của người làm trong nhà khiến tâm lý tôi ngày càng mất cân bằng.
Thế là tôi bắt đầu không màng tất cả để ganh đua.
Nhất Phiến Băng Tâm
Sở Minh Uyển đính hôn với nhị công tử nhà họ Tạ, Tạ Cảnh.
Tôi liền lợi dụng cảm giác áy náy của bố mẹ, ép buộc mình phải liên hôn với đại công tử nhà họ Tạ, Tạ Thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi bất chấp sức khỏe, quyết tâm sinh đứa con thứ hai.
Chồng cô ấy vào làm việc tại tập đoàn nhà họ Tạ, tôi liền ép chồng mình ra sức chèn ép anh ấy.
Con trai cô ấy học piano, được gọi là thiên tài piano nhí.
Tôi bắt con trai mình bỏ bê việc học, dồn hết thời gian và tinh lực vào piano.
Tạ Cảnh mua trang sức tặng cô ấy, tôi lại khóc lóc đòi Tạ Thần mua cho mình thứ đắt hơn.
Tôi không nhìn thấy con trai mình ngày càng trầm cảm, cũng không thấy được sự bất lực của chồng.
Cuộc sống của tôi dường như chỉ còn lại mỗi việc ganh đua với Sở Minh Uyển.
Cho đến khi tôi nhìn thấy kết cục của gia đình mình trên những dòng bình luận.
03
Trong phút chốc, nước mắt tôi lặng lẽ rơi xuống.
Những giọt nước mắt rơi trên chiếc mũ của Sở Dự Chi, khiến thằng bé càng thêm hoảng loạn.
“Mẹ ơi, con sai rồi, mẹ đừng khóc nữa. Mẹ đánh con đi, con sẽ đi xin lỗi Tạ Trạch Minh. Là con sai.”
Trước đây Dự Chi rất thích chơi với anh họ hơn mình nửa tuổi.
Nhưng khi đó, tôi luôn trách mắng thằng bé.
Tôi mắng nó cố tình làm tôi không vui, đi chơi với con trai của kẻ đã cướp đi cuộc đời của mẹ nó.
Hơn nữa, tôi không hề che giấu sự thù hận và so đo với gia đình Sở Minh Uyển trước mặt thằng bé.
Chính điều này đã khiến nó bị ảnh hưởng, bắt đầu căm ghét Tạ Trạch Minh.
Dòng bình luận:
[Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách Sở Dự Chi được, nó cũng đâu làm gì quá đáng. Nếu tôi thấy người mình ghét bị kẹt trong nhà vệ sinh, tôi cũng không muốn quản.]
[Người ta nói trẻ con tầm bảy, tám tuổi dễ khiến người khác chán ghét, nhưng Sở Dự Chi dường như chưa bao giờ có giai đoạn đó.]
[Ha ha, chỉ những đứa trẻ được yêu thương mới có quyền làm nũng thôi. Cô xem Chu Ngữ Ninh có yêu nó không? Đối với cô ta, thằng bé chỉ là công cụ để so đo với nữ chính mà thôi.]
Không, không phải như vậy.
Tôi nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Dự Chi, nói:
“Mẹ biết rồi, chuyện này không phải lỗi của con. Từ trước đến giờ, đều là mẹ sai. Một lát nữa... một lát nữa...”
Đối đầu với Sở Minh Uyển suốt bao nhiêu năm qua, bây giờ bảo tôi mở miệng dẫn con đi xin lỗi, quả thật có chút khó khăn.
Nhưng chuyện này, Dự Chi đúng là sai.
Tôi thật sự rất sợ con trai mình sẽ rơi vào kết cục như những gì dòng bình luận đã nói.
Chưa kịp chuẩn bị xong tâm lý, thì Tạ Thần đã về đến nhà.

Để lại một bình luận