Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh: Chương 1

Nhiếp chính vương Hoắc Nghiễn Trưng quyền thế ngập trời, tính tình thô bạo, đã ngoài ba mươi nhưng vẫn chưa muốn thành gia lập thất, ai cũng cho rằng vì hắn không thích nữ sắc.

Cho đến khi Hầu phủ bị tịch thu, Tiểu Quận chúa yêu kiều bị giáng chức, trở thành kỹ nữ ở thanh lâu.

Nhưng người còn chưa được đưa đến thanh lâu đã bị Hoắc Nghiễn Trưng mang về vương phủ.

Mục Đào Đào hỏi hắn: Hoàng thúc, sau này ta sẽ là ai?

Hoắc Nghiễn Trưng xoa đầu nàng, nàng sẽ mãi mãi là Vĩnh An quận chúa.

Hắn sủng ái nàng, nuông chiều nàng, mọi chuyện đều xuôi theo ý của nàng, hơn cả phụ thân huynh đệ…

*

Người đời đều nói, nàng thực sự rất may mắn.

Đầu tiên là được sinh ra trong lòng bàn tay của lão Hầu gia, sau này lại trưởng thành trên đầu quả tim của Nhiếp chính vương.

Ngày cập kê, lòng nàng tràn ngập vui mừng, nam nhân trên thế gian này không ai tốt như hắn, chi bằng hoàng thúc cưới ta đi?

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng, khẽ nhíu mày. Nàng lấy dũng khí hỏi tiếp: Có thể chứ?

Hắn sửng sốt, nỗi ưu tư như trào dâng cuồn cuộn nơi đáy mắt, sau một lát chỉ có thể trả lời: Không thể.

*

Về sau nàng mới biết được, thiếu niên Hoắc Nghiễn Trưng đã từng làm kinh thành huyên náo như muốn long trời lở đất vì cầu hôn thân cô của nàng.

Hắn vì cô cô mà vứt bỏ tất cả mọi thứ, cũng vì thân cô mà quyền khuynh thiên hạ.

*

Từ đó trở đi, hy vọng của Mục Đào Đào hoàn toàn tan vỡ, để cho Hoắc Nghiễn Trưng chọn vị hôn phu cho nàng, cứ một năm rồi lại một năm chọn lựa, song vẫn không chọn được một người thiếu niên nào ở kinh thành cả.

Mục Đào Đào nóng nảy, xông vào Nghị Sự Các: Hoàng thúc, nhiều người như vậy mà người vẫn không chọn trúng ai, ngày mai để ta tự chọn đi.

Hoắc Nghiễn Trưng hoảng hồn ngay tại chỗ, sau một lúc lâu mới hỏi nàng trước mặt các triều thần: Ta cưới nàng… Được không?

[Hướng dẫn xem]

  1. Nhân vật nam chính lớn hơn nữ chính 15 tuổi, chú ý tuổi tác.
  2. Song khiết, 1v1, HE
  3. Nam nữ chính không có quan hệ máu mủ
  4. Thích thân cô chỉ là hiểu lầm

Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Cưng chiều lão bà thực sự sẽ nghiện…

Mục đích: Hãy kiên trì với ý muốn lúc đầu, không cần quá cố chấp, chỉ cần có thể trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.

“Đã về rồi! Tiểu quận chúa đã trở về rồi!”

“Mau bẩm báo cho Vương gia.”

Mục Đào Đào vừa bước vào cửa của vương phủ đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của ai đó. Cùng với tiếng hét kinh hãi này, bầu không khí ngột ngạt của phủ Nhiếp Chính Vương cũng biến mất trong giây lát.

Lúc Hoắc Nghiễn Trưng vội vàng trở về, nhũ mẫu của vương phủ đang dẫn theo thị nữ kiểm tra xem nàng có bị thương gì hay không.

Mục Đào Đào không ngừng giải thích: “Ta không sao, cũng không bị thương gì, những người đó không làm hại ta.”

Vừa dứt lời, nàng quay đầu thấy Hoắc Nghiễn Trưng đứng ở cửa, sắc mặt của hắn rất thâm trầm, ánh mắt sắc sảo tựa như một vũng hồ sâu, sâu không thấy đáy. Nàng giật mình, dịu dàng nói: “Hoàng thúc.”

Nhũ mẫu và thị nữ vội vàng lùi sang một bên, khom mình hành lễ: “Vương gia! Tiểu quận chúa không bị thương.”

Hoắc Nghiễn Trưng lạnh lùng nói: “Lui xuống đi.”

Nhũ mẫu cùng thị nữ chậm rãi lui ra ngoài, Hoắc Nghiễn Trưng bước vào cánh cửa rồi đi về phía nàng.

Hoắc Nghiễn Trưng đến gần, trầm giọng hỏi: “Có bị thương không?”

Mục Đào Đào khẽ lắc đầu: “Không có.”

“Bọn thích khách này tiễn nàng về?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.

Mục Đào Đào trả lời: “Ừ, bọn họ tiễn ta đến chân núi, sau đó tìm một đại nương rồi đưa bạc cho, nhờ bà ấy dẫn ta đến đầu ngõ.”

Nàng thành thật trả lời khiến Hoắc Nghiễn Trưng cười ha ha, tiếng cười âm trầm này khiến Mục Đào Đào phải rùng mình.

“Những thích khách này vậy mà đối xử với nàng rất tốt.”

“Cũng không hẳn, bọn họ không cho ta ăn ngon, cũng không để ta ngủ yên. Xiêm y ta thích nhất cũng bị bọn họ làm hỏng, đây là gấm Tuyết Lê của Bắc Cư**g, làm hư cũng không… ” Nàng vừa nói vừa kéo tà váy của mình, chỉ cho Hoắc Nghiễn Trưng xem những chỗ đã bị làm hỏng.

Hoắc Nghiễn Trưng: “…”

Giọng nói của nàng rất nhỏ nhẹ, tựa như một tiểu hài tử đang than vãn về việc hai ngày nay không ăn được gì, ngủ không ngon, đến bộ xiêm y yêu thích nhất cũng bị làm hỏng, vô cùng tủi thân và thương tâm, ra vẻ không hiểu ý tứ của hắn là gì cả!

Hắn im lặng cong môi, nói rằng: “Muốn ăn cái gì, ta bảo trù phòng làm cho nàng.”

“Muốn ăn bánh Hợp Ý (1) và cá sữa phi lê.”

(1): Sau khi được cải tiến hương vị, loại bánh này dần trở nên phổ biến và là một loại bánh cần có trong lễ đính hôn của nam nữ trong địa phương nên mới lấy tên là Bánh Hợp Ý.

Hoắc Nghiễn Trưng nắm lấy tay nàng, đi ra khỏi phòng, sau đó phân phó xuống dưới.

“Đi rửa mặt trước đã, trông giống như một con tiểu miêu vậy, rửa mặt xong thì có thể ăn.”

Mục Đào Đào ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

“Bộ xiêm y bị hỏng đó ta sẽ cho người sửa lại.”

“Không có cách nào sửa lại nữa, trước đây phụ thân ta đã từng nói qua rồi. Loại gấm này chỉ có ở Bắc Cư**g, nhưng sau này Bắc Cư**g đã đóng cửa giao thương với nước ta, cho nên có bạc cũng không mua được.”

Lời nói này của nàng khiến Hoắc Nghiễn Trưng có hơi kinh ngạc: “Hầu gia vẫn luôn nói với tiểu nha đầu nàng những điều này sao?”

“Do Trường Đình quận chúa muốn cướp váy của ta…”

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng, dáng vẻ tức giận này khiến người ta phải bật cười mà: “Thì ra là thế.”

Lúc dùng bữa trong điện, Hoắc Nghiễn Trưng ngồi ở một bên nhìn Mục Đào Đào say sưa ăn uống, ánh mắt như lóe lên.

Sau khi Mục Đào Đào ăn no được một nửa, nhận ra Hoắc Nghiễn Trưng vẫn nhìn mình, nàng sửa lại lối ăn rồi nhướng mày hỏi: “Hoàng thúc, người muốn ăn không?”

“Không đói, nàng ăn đi.”

Mục Đào Đào nhìn thấy trên đĩa chỉ còn hai cái bánh Hợp Ý, nhớ lại trước đây phụ thân cũng thường bảo không đói để nhường cho nàng ăn. Thế nhưng lúc nàng đưa cho thì người vẫn ăn rất nhiều…

Nàng nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, rồi lại nhìn đĩa bánh một chút, cứ như đang chật vật khó khăn lắm mới đưa ra quyết định được. Nàng tự tay cầm hai cái bánh lên, đi tới bên cạnh Hoắc Nghiễn Trưng rồi đưa bánh vào miệng hắn.

Hoắc Nghiễn Trưng hơi nhíu mày: “Ta không đói bụng.”

Mục Đào Đào nói: “Trước đây phụ thân ta cũng nói giống như người vậy, ngoài miệng bảo không đói nhưng thật ra đang đợi người khác cho ăn.”

Hoắc Nghiễn Trưng: “…”

“Ta thật sự không đói.”

Mục Đào Đào há miệng nói: “A, há miệng nào.”

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 613

Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Số chương: 55/55

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *