Nghiên Phẩm Tân Minh: Chương 1

Nghiên Phẩm Tân Minh
Tựa gốc: 砚品新茗 (Nghiên Phẩm Tân Trà)
Tác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng时微月上
Thể loại: Bách hợp/ Cổ đại/ Tu tiên/ Ngọt văn/ 1×1/ Hỗ công/ HE
Vai chính: Cố Khê Nghiên x Diệp Thấm Minh
Phối hợp diễn: Mộc Cẩn, Phong Sóc, Khúc Tĩnh, Cố Diệp
Tình trạng raw: 107 chương chính văn + 17 phiên ngoại

Văn án 1:
Nghe nói lúc Cố Khê Nghiên ra đời, điềm lành quanh quẩn, bách điểu triều bái. Cố gia hoan thiên hỉ địa, lại không ngờ Cố Khê Nghiên sinh ra đã mắt mù.
Thế nhân đều nói tiểu thư duy nhất của Cố gia phong thái yểu điệu, tài hoa hơn người, yêu trà thành si, chỉ tiếc bởi vì mắt mù, mười tám tuổi vẫn chờ gả ở bên trong khuê phòng.

Cố Khê Nghiên vẫn không rõ tại sao mình từ nhỏ liền yêu chuộng trà, tận lực đem Cố gia từ buôn bán tơ lụa biến thành gia tộc trà thương, thẳng đến một ngày nàng ở vườn trà phát hiện một gốc cây trà rất đặc biệt, từ đây nàng liền mê mẩn cây trà thành tinh này.
Diệp Thấm Minh vốn là nhìn trúng Cố Khê Nghiên trăm năm hiếm có linh thể, ý muốn đem nàng tinh phách đi luyện đan, không ngờ rốt cuộc lại đem chính mình bản thể đi cấp Cố Khê Nghiên pha trà.
Cố Khê Nghiên: Thấm Minh, nàng là trà gì?
Diệp Thấm Minh: nàng cái mũi linh như vậy, bản thân ngửi không đến sao?
Cố Khê Nghiên: hồng trà vị?
Diệp Thấm Minh: Ta là trà xanh tinh
Cố Khê Nghiên: Không tin.
Diệp Thấm Minh: không tin nàng ngâm ta
Từ đấy, lấy Trà tẩy Nghiên, lấy Khê pha Trà.
Đây là chuyện xưa kiếp trước kiếp này của một vị trà si cô nương, mũi ngửi tứ đường, lòng có thất khiếu, mắt mù nhưng tai nghe tám hướng, cùng một nàng lục trà tinh vô pháp vô thiên tâm ngoan thủ lạt.
– ————————
Văn án 2:

Tam giới đều biết rằng, Trạc Thanh Thần Quân cùng Yêu Đế giao tình rất tốt, cho đến khi Tiên giới cùng Yêu giới nổi lên phân tranh, có lời đồn rằng Thần Quân đã chính tay giết Yêu Đế, khiến cho tam giới bàng hoàng.
Ngàn năm trước, Diệp Thấm Minh có bao nhiêu yêu Trạc Thanh, thì ngàn năm sau, nàng có bấy nhiêu hận Trạc Thanh. Cuối cùng nàng mới hiểu, người kia trước sau chưa từng có lỗi với nàng.
Trạc Thanh ái thương sinh, nhưng càng ái tận nàng.
– ———————————————–
*Nhận xét: Thời Vi Nguyệt Thượng có lối viết chắc tay, cốt truyện sâu sắc, tình tiết hợp lý. Phong cách chung là ngọt ngào, tình cảm. Song nữ chủ đều thông minh giỏi võ, mặc kệ trải qua nhiều ít thống khổ, hai người ái không giảm, tình không dễ, tâm bất biến, đây chính là điểm đả động người đọc nhất, cũng là Thời Vi mỗi bộ tiểu thuyết đặc sắc nhất.
Tình yêu của hai nữ chủ được miêu tả rất tỉ mỉ, từ khi quen biết đến yêu nhau quá trình tựa như nước chảy, giữa hai người tán tỉnh rất đáng yêu, cho đến lúc yêu nhau, hy sinh cho nhau, đều thật sự khiến người cảm động đến tận xương.
——————————-
*Chú thích:
Về tên của hai nữ chủ:
1. Cố Khê Nghiên顾溪砚: Cố 顾 (họ Cố), Khê 溪 (nước suối, khe suối), Nghiên 砚 (Nghiên Mực/ Nghiên Mặc) còn đọc là Nghiễn. Có thể đọc là Cố Khê Nghiễn.
2. Diệp Thấm Minh 叶沁茗: Diệp 叶 (họ Diệp), Thấm 沁 (ngâm, hương thơm thấm vào lòng), Minh 茗(nõn trà, hương trà, còn gọi là Mính, ý chỉ trà ngon). Có thể đọc là Diệp Thấm Mính/ Diệp Thấm Trà
“bách điểu triều bái”: trăm chim sùng bái
“lấy trà tẩy nghiên, lấy khê pha trà”: lấy trà rửa nghiên mực, lấy nước suối pha trà
“thất khiếu”: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng
“tâm ngoan thủ lạt”: lòng dạ hiểm độc
——————-

Đại chiến Tiên Yêu đã qua hơn một ngàn năm, nơi Bắc Hoang có một mảnh địa vực bị chìm xuống, thái dương cao chiếu, dung nham màu đỏ sậm mang theo chướng khí đen kịt trải rộng bốn phía, trăm dặm xung quanh không có một bóng cây ngọn cỏ. Ở trên chỉ có màn trời mênh mông, sấm sémàu tím pha tạp vào màu đỏ Thiên Phạuy lực đan dệt trong đó, đem vùng đất này bao phủ ở bên trong tuyệt vọng.
Tiếng dung nham nổ tung lẫn vào sấm vang chớp giật, hai vị Sơn Thần Địa Tiên coi sóc nơi đây đứng từ xa nhìn lại, xa xa có thể nghe được tiếng kêu thảm thiếtừ bên trong. Nơi này là lao ngục khắc nghiệnhất Thiên Giới, gọi là tỏa yêu trầm uyên. Những đại yêu vô cùng hung ác cùng tù binh Yêu Giới toàn bộ bị trấn áp ở chỗ này.
Ngàn năm trước, Thiên Đế cùng Tứ Đại Chiến Thần bày xuống kết giới, lấy Tru Tiên Tứ Đồ làm phong ấn, ngàn năm, nơi đây xưa nay chỉ có tiến vào không có trở ra.
Trấn thủ nơi đây chính là tiểu Sơn Thần, một mực trông giữ trầm uyên đã ngàn năm, lúc này giống như thường ngày, hắn chọn tư thế thoải mái nằm trên đỉnh núi đánh một giấc. Chỉ là hắn vừa mới miễn cưỡng ngủ, đột nhiên một tiếng ầm vang thật lớn nổ lên, toàn bộ núi cao mãnh liệchấn động, Sơn Thần trực tiếp bị chấn đến rớnúi, hắn thất kinh cố giữ thăng bằng, suýnữa trở thành thần núi thứ nhất bị té núi chết.
Chờ hắn tay chân như nhũn ra đứng vững vàng, ngẩng đầu liền phát hiện tỏa yêu trầm uyên phong ấn chấn động kịch liệt, phảng phất bên trong có mộcỗ sức mạnh cường đại đang liều mạng va chạm phong ấn.
Sơn Thần kinh hãi đến biến sắc, nhưng trong lòng lại cố tự an ủi, đó là phong ấn do Thiên Đế tự mình bày ra, lại có Thượng Cổ chí bảo Tru Tiên Tứ Đồ trấn áp, bên trong làm sao có yêu nhân nào đủ sức phá tan phong ấn? Nghĩ như thế, trên mặt hắn mới có một chút màu máu.
Nhưng kia mãnh liệt va chạm vẫn tiếp tục phảng phất đánh vỡ ảo tưởng của hắn, một trận rồi lại một trận điên cuồng, toàn bộ Bắc Hoang ầm ầm rung chuyển không ngừng. Khiến Sơn Thần càng thêm run rẩy, chính là sấm sémàu tím vốn đang mãnh liệoanh tạc đột nhiên thế ngày càng yếu, sau một khắc nương theo một tiếng va chạm long trời lở đất, một luồng yêu khí từ đáy trầm uyên vọthẳng phá phong ấn, kết giới đã tràn ngập nguy cơ.
Sơn Thần sợ đến hồn bay phách tán, lập tức hồi báo Thiên Giới, Địa Tiên ở cách đó không xa nhanh chóng thẳng giậm chân. Bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn dung nham đỏ sẫm từ tỏa yêu trầm uyên phóng thẳng lên trời, trực tiếp oanh kích kết giới.
Ngàn năm qua phong ấn không ngừng bị làm hao mòn, nguyên bản năm trăm năm đầu còn có các vị Thần Tướng thường xuyên gia cố, nhưng năm trăm năm sau Tiên Giới bị tiêu hao quá lớn, căn bản không có cách bận tâm, hơn nữa cũng không vị tiên nhân nào nghĩ rằng bị Tru Tiên Tứ Đồ trấn áp, còn có yêu nhân có thể chạy trốn.
Sơn Thần Địa Tiên còn chưa kịp chạy đến nơi, phía chân trời đột nhiên ám chìm, nhiều luồng yêu khí phóng lên trời hòa cùng vô số chướng khí để Bắc Hoang giữa ban ngày chìm vào hắc ám, bọn hắn chạy đến sát bên, chỉ nhìn thấy kết giới bị phá tan một lỗ hổng, đầy mặtuyệt vọng.
Sau một khắc, một đoàn hắc khí từ trong phong ấn bay ra ngoài, kia còn lộ ra cỗ sương khí yêu diễm đỏ thẫm, nhanh chóng thoát đi. Mà trong chớp mắt, phía chân trời mấy đạo kim quang trực tiếp hướng về tỏa yêu trầm uyên bắn tới, hồng vụ tốc độ hơi ngưng lại, trực tiếp va vào một hỏa diễm kim tiễn.
Hồng vụ nhất thời rúnhỏ thân hình, quay đầu hướng phía ngược lại mà đi, trong nháy mắt từ màu đỏ hóa thành lục sắc óng ánh, biến mất ở chân trời Bắc Hoang.
Nam tử tay cầm Xạ NhậCung vẻ mặcăng thẳng: "Nhanh phong ấn kết giới, nhanh hồi báo Thiên Đế, những người khác lập tức đuổi theo, những nghiệp chướng kia thoát ra ngoài chắc chắn gieo họa vô cùng!"
Sơn Thần trốn ở một bên giờ khắc này mới dám lộ diện, bước chân run rẩy đầu đầy mồ hôi lạnh: "Tiểu thần tham kiến Hỏa Thần, Phong Thần đại nhân."
"Đến cùng xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu thần không... không biết, đột nhiên phong ấn bị mạnh mẽ phá tan từ bên trong, trước đó không có dấu hiệu nào, lại đột nhiên long trời lở đất."
Hỏa Thần cùng Phong Thần liên thủ tạm thời ổn định kết giới, ngăn cản chúng yêu nhân tiếp tục chạy trốn, thế nhưng đến cùng thoát ra được bao nhiêu yêu ma, lại nguy hiểm đến mức nào, bọn hắn hiện tại cũng không biết được.
Thiên Giới phái ra mười phương thần tướng dẫn dắt thiên binh bốn phía vây bắyêu ma trốn thoát, thế nhưng ngàn năm qua đi tam giới hàng rào tàn tạ bấổn, yêu ma chạy đi tuy rằng bị trấn áp yếu đi rất nhiều, nhưng một ít vẫn trốn được về Yêu Giới, thậm chí một số yêu ma cùng đường mạt lộ chạy trốn vào Nhân Giới.
Thiên Đế nhận được tin, phi thường tức giận, lệnh cho Hỏa Thần cùng Phong Thần đi vào nhân gian lùng bắyêu ma đào tẩu.
Thái Nhất hai tay chắp sau lưng, một thân huyền bào đứng trước đại trận Bắc Hoang, Huyền Minh Thủy Thần đứng bên cạnh nhìn sắc mặt hắn ám trầm, không nói một lời.
Trong lòng Thủy Thần rất rõ ràng, bao nhiêu yêu ma chạy trốn cũng không là gì, cùng lắm thì nhân gian gặp họa, từng bước đều có thể bắt lại được. Nhưng bên trong tỏa yêu trầm uyên giam giữ vô số đại yêu cực hung cực ác, lại có một vị ngàn năm qua luôn khiến Thiên Đế canh cánh trong lòng khó có thể thả xuống.
Nhớ lại trận đại chiến ngàn năm trước, Thủy Thần trong lòng vẫn còn sợ hãi, hắn thở dài, mở miệng nói: "Bệ hạ là lo lắng nàng chạy trốn sao?"
Thái Nhất quay đầu nhìn hắn, sau đó nhìn nơi phong ấn, trầm giọng nói: "Nàng không trốn khỏi, ở chỗ đó nàng sống không lâu. Thế nhưng yêu ma đào tẩu, nhất định phải toàn bộ tru diệt, đặc biệt là những vật đi tới nhân gian."
Thủy Thần trầm ngâm, nhìn kết giới bởi vì Tiên Yêu hai giới phân tranh mà không còn trọn vẹn, thấp giọng nói: "Trận chiến này đến khi nào mới có thể ngừng lại? Đừng nói nhân gian, cứ tiếp tục kéo dài, Thiên Giới cũng tràn ngập nguy cơ."
Thái Nhất cười lạnh một tiếng: "Yêu Giới mất chủ, khó có thể trở mình, hao tổn ngàn năm bọn chúng chống đỡ không được bao lâu, chỉ cần các ngươi càng thêm ra sức, trận đại chiến này sớm muộn có thể kết thúc." Hắn ánh mắám chìm, nếu không phải Trạc Thanh khư khư cố chấp, hắn bây giờ làm sao sẽ còn kiêng kỵ Yêu Đế, nàng sớm đã chết ở một ngàn năm trước rồi.
Thủy Thần trầm mặc không nói, trong lòng nhưng không cầm được thở dài.
Cùng lúc đó, thành Đan Dương ở nhân gian.
Giờ khắc này chính là tiết khí đầu xuân, trong thành Đan Dương xuân ý dạt dào, cây cối sau một trận ngủ đông lục tục đâm chồi nảy lộc, bên trong khô vàng cùng xanh ngắt lại nhô ra thêm một vệxanh nhạt, làm cho lòng người rộn rã. Trên đường tiếng người huyên náo, xe ngựa qua lại hiển lộ hết một thành phồn hoa. Giữa an lành cùng náo nhiệt, không người nhìn thấy vài luồng khói đen lén lút rơi vào phía ngoài thành Đan Dương, thậm chí còn có một vệánh sáng màu xanh biếc dao dao rơi vào đại viện một thương hộ phía đông thành.
Thành Đan Dương nằm ở lưu vực phía nam, địa phú dân phong, chính là vùng đấgiàu có phì nhiêu, trong thành bách tính an cư lạc nghiệp, thương hộ tụ tập đông đúc, buôn bán vô cùng sầm uất. Trong thành nhà giàu nhiều vô số kể, mà trong đó gia nghiệp đứng hạng nhất, phải kể đến Cố gia ở thành đông.
Cố gia vốn là từ Sóc Châu di cư đến đây, mấy đời làm quan rồi chuyển thành thương gia, tích góp của cải phong phú, toàn bộ thương vụ từ kinh thành đến phía Nam, tơ lụa gạo thóc chuyện làm ăn nào Cố Gia cũng đều có liên quan, ở thành Đan Dương dĩ nhiên không người nào không biết.
Chỉ tiếc dòng chính Cố gia không vượng, mấy đời đơn truyền, đến Cố Diệp phải bốn mươi tuổi mới có được một nữ nhi, gọi là Cố Khê Nghiên.
Có người nói Cố Khê Nghiên là Cố phu nhân hoài thai mười ba tháng mới sinh ra, ngày xuất thế chính lúc hoàng hôn, bầu trời Cố phủ hào quang vạn đạo, lập tức thành Đan Dương muôn chim hội tụ, một khắc nàng sinh ra bách điểu triều bái, như tiên nhân hạ phàm.
Phu thê Cố Diệp vừa mừng vừa sợ, lúc đó mọi người đều nói Cố Khê Nghiên tuyệt không phải người phàm, ngày sau tất nhiên cao quý không tả nổi.
Phu thê Cố Diệp coi nàng như trời ban trân bảo mà hếmực cưng chiều, Cố Khê Nghiên đích thực là thiên tư phi phàm, một tuổi liền nhớ văn quen chữ, mà đã gặp qua là không quên được, bốn tuổi liền có thể ngâm thơ đối chữ, thông tuệ phi thường.
Nhưng Cố gia không ngờ tới Cố Khê Nghiên dĩ nhiên đôi mắt dần nhược thị, sau bảy tuổi triệt để mù, thuốc và ngân châm đều cứu không được. Lúc đó mọi người đều nói tuệ cực tất thương, Cố Khê Nghiên quá mức kinh diễm, ông trời không tha cho nàng. Sau lần đó nàng cũng dần dần bị người quên lãng, loáng một cái cũng nhanh mười tám tuổi rồi.
"Tiểu thư, tiểu thư." Nha hoàn mặc y sam hồng nhạnhấc theo làn váy, chậm rãi chạy vào phía sau đại viện.
Nơi này đập vào mắt là một mảng lớn trà viên, cây trà xanh ngắt dọc theo gò đất xếp từng đám, từng đám thẳng hàng chỉnh tề như một, mọc cũng vô cùng tươi tốt. Hiện tại đã tháng hai, cây trà đã bắt đầu nảy ra chồi non. Có điều nha hoàn kia cũng không tâm tư để ý cái này, mà là chạy về phía một vệt bạch ảnh đang khom lưng chăm sóc cây trà.
Bạch y nữ tử vốn đang khom lưng chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn lại, khóe miệng nàng dẫn theo một vệý cười ôn hòa, nhẹ giọng nói: "A Thất, ta vừa mới cùng ngươi nói qua, bất ngờ gặp chuyện lạ mà không kinh sợ, vô cớ gặp những điều ngang trái cũng không oán hận, ngươi lại vội vàng rồi."
Đứng giữa một mảnh cây trà, toàn thân nàng giống như phát sáng, một thân bạch y vạt áo thêu chỉ bạc, thắt lưng nhẹ cột phác họa ra vòng eo lung linh nhỏ nhắn. Mộmái tóc đen mượt được dây cộtóc màu trắng đơn giản cột lại, phi tán ở phía sau. Nàng ngũ quan nhu hòa, một phân một tấc không chút nào không thỏa đáng, giờ khắc này đứng ở đó mang theo ý cười nhàn nhạt, giữa đôi lông mày mang theo một loại cảm giác xuất trần thoátục, thật sự chính là phong thái tiên nhân.
Cố Khê Nghiên sinh đến quá mức kinh diễm, A Thất sớm chiều đối diện nhìn thật nhiều năm, vậy mà mỗi lần tiểu thư quay đầu nhìn lại, vẫn làm cho nàng không nhịn được cảm khái. Thật đáng tiếc.... A Thất nhìn đôi mắôn hòa của tiểu thư trước sau vẫn tĩnh lặng khiến lòng người đau, rõ ràng đôi mắt đẹp như vậy, óng ánh như vậy, làm sao liền nhìn không thấy đây?
A Thất còn đang thất thần, Cố Khê Nghiên đứng ở nơi đó liền nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi bặm trong tay, không nhanh không chậm đi tới.
A Thất vội vã nghênh đón, thế nhưng không có đỡ Cố Khê Nghiên mà là đứng nép qua một bên, mà Cố Khê Nghiên chuẩn xác đi tới trước mặnàng, cẩn thận lướt qua A Thất, men theo đường nhỏ chật hẹp đi ở phía trước. A Thất trong lòng thả lỏng, lại không nhịn được nghĩ, nếu là người không quen biết tiểu thư, đại khái sẽ không biết tiểu thư vốn nhược thị.
"Vừa rồi nôn nóng như vậy, hiện tại thế nào không nói chuyện." Cố Khê Nghiên đi ở phía trước, dọc theo đường mòn quen thuộc giữa hai luống cây trà, thoáng quay đầu lại hỏi A Thất.
"Tiểu thư, là lão gia để ta đến gọi ngài, nói là có người tới cửa cầu thân, mời ngài tự mình đi xem... xem một chút, có thích hợp hay không."
Cố Khê Nghiên bước chân dừng một trận, nhưng rất nhanh khôi phục đạm nhạt: "Công tử nhà ai cầu thân, có biết rõ ta là người mù không?"
"Tiểu thư, ngài nói cái gì vậy!" A Thất nghe xong lại đau lòng, không nhịn được mở miệng oán giận, tiểu thư sao có thể nói bản thân như vậy.
Cố Khê Nghiên cười nhạt: "A Thất, đây chính là sự thật, không cần kiêng kỵ."
A Thất trầm mặc chốc lát, lẩm bẩm nói: "Tuy rằng tiểu thư không nhìn thấy, nhưng cũng tinh tường không khác gì người thường. Nếu không nói ra, sợ là người khác đều không biết được."
Đây cũng là sự thật, Cố Khê Nghiên ở trong lòng Cố gia giống như một vị thần, năm nàng ba tuổi, trời vẫn còn hửng sáng nhưng nàng đọc sách liền muốn cầm đèn, Cố phu nhân vô ý hỏi nàng mới biết không thích hợp.
Biếchứng nhược thị không thể trị hết, Cố Khê Nghiên lại một lòng đắm chìm ở thư tịch ấy, Cố Diệp sợ nàng đọc sách nhiều con mắt càng tệ hơn, thế nhưng một câu nàng nói lúc năm tuổi để Cố Diệp phải coi như thôi.
"Nhân lúc nữ nhi còn có thể nhìn thấy, đọc nhiều một chút, ngày sau cũng không thể đọc sách được nữa."
Vào lúc ấy Cố Khê Nghiên lý trí trưởng thành đến không giống hài tử, đối chuyện mình sẽ nhược thị nàng tựa hồ tiếp nhận rất tốt, thậm chí nàng cũng bắt đầu dần dần thích ứng tháng ngày không có quang minh.
A Thất nghe lão gia nói, khi đó tiểu thư vẫn còn rất nhỏ, lúc không đọc sách nàng đều dùng một dãy lụa trắng buộc ngang hai mắt, thường xuyên đi dạo xung quanh trạch viện Cố gia, đến lúc sau nàng căn bản không cần nhìn đường, cũng có thể bình thường ở nhà đi lại.
Lúc tiểu thư triệt để nhược thị, một ngày kia toàn bộ Cố gia cũng không phát hiện nàng có điểm gì khác thường, mãi đến Cố Diệp hiếu kỳ nàng hôm nay vì sao không đọc sách, nàng mới ôn hòa đáp: "Phụ thân, nữ nhi về sau đều không thể đọc sách."
Nghe nói, lúc đó tiểu thư biểu hiện không có chuyện gì, nhưng lão gia cùng phu nhân đều khóc ròng, đau lòng đến ruộgan đứtừng khúc, ngược lại được tiểu thư trấn an rất lâu.
A Thất thả hồn chìm trong suy nghĩ, bất tri bấgiác hai người đã ra khỏi trà viên, Cố Khê Nghiên mới lên tiếng nhắc nhở: "Không nên ngẩn người, nói cho ta biết, là ai đến."
A Thất lấy lại tinh thần, le lưỡi một cái, tiểu thư thật lợi hại, liền nàng đang thẫn thờ đều biết.
"Là người của Dương gia, thay Dương công tử đến cầu thân, muốn...." Nói đến đây A Thất đột nhiên im bật, tiểu thư bất luận là nhân phẩm tài hoa hay là nhan sắc đều là cực phẩm, nhưng bởi vì nhược thị mà làm lỡ tới hôm nay.
Cố Khê Nghiên thoáng ngẫm nghĩ một hồi: "Là Dương Tuần Chi sao?"
"Vâng, tiểu thư. Ta đã gặp qua Dương công tử, mặc dù là con cháu quan gia, nhưng không có chút nào dáng vẻ công tử bột, đích thực là một nhân tài, ở thành Đan Dương danh tiếng rất tốt, phẩm tính tài hoa đều là nhất lưu." A Thất nhớ lại người ngoài đánh giá về Dương Tuần Chi, thành thậcùng Cố Khê Nghiên nói.
"Xác thực có mấy phần tài hoa." Chuyện về hắn, Cố Khê Nghiên cũng nghe qua không ít, quả thực không sai.
Cố Khê Nghiên rất bình tĩnh, dọc theo đường đi hạ nhân thấy được nàng đều cung kính vấn an, nàng cũng đều từng cái gật đầu, đi tới một bên chính đường đãi khách, nàng dừng ở vị trí sát vách, ngồi xuống yên tĩnh nghe bên kia đối thoại.
Người tới hẳn là bà mai, còn có Trịnh Thị mẫu thân Dương Tuần Chi, Cố Khê Nghiên nghe Trịnh Thị cùng Cố Diệp nói chuyện rất vui vẻ, khóe miệng vẫn mang theo tia cười nhạt.
Cố Diệp đối Dương Tuần Chi mấy phần hiểu rõ, một mặt thật là hài lòng, thế nhưng Dương gia là nhà làm quan, Cố Khê Nghiên tính tình không tranh với đời, hỉ tĩnh ôn hòa, hơn nữa nàng mắmù càng làm cho hắn lo lắng. Nếu như không phải vì sợ Cố gia dòng chính tuyệmất không người nối dõi, phu thê hắn chỉ hận không thể đem nữ nhi nuôi dưới gối suốt đời.
Hắn biếnữ nhi đang ở sát vách, liền nháy mắt ra hiệu, quản gia bên cạnh lập tức hiểu ý, yên tĩnh lui xuống.
Quản gia vào cửa, Cố Khê Nghiên nguyên bản cúi đầu uống trà liền lập tức ngẩng đầu lên, không chờ hắn mở miệng liền chậm rãi lắc lắc đầu.
Quản gia tâm trạng cảm thán rời đi, tiểu thư như vậy, bất luận công tử nhà nào xứng với nàng đều là ủy khuất nàng.
---------
Tác giả có lời muốn nói:
Đối với chuyện mới bắt đầu liền đâm vợ, mọi người bình tĩnh. Ta không thể tiết lộ, chỉ có thể nói, không ai so với các nàng càng yêu tha thiết đối phương. Đương nhiên truy thê hỏa táng tràng đại khái là có, ha hả.
Diệp Thấm Minh: Nàng mắmù mới có thể đâm tức phụ
Cố *Thậmắmù*Khê Nghiên:.....
Diệp Thấm Minh: hừ, nói nhiều vô ích, liền để ta đem nàng ăn vào bụng.

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 672

Thể loại: Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Số chương: 124/124

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

VLXX (20898) Hành Động (6495) Oneshot (2942) Truyện Ma (2461) Truyện Màu (7297) Adult (8404) Đô Thị (5694) Huyền Huyễn (2255) Xuyên Không (3635) Ngôn Tình (17397) Phiêu Lưu (3171) Truyện Chữ (16046) School Life (2129) Hình Sự (1252) Trọng Sinh (1223) Manhwa (3525) Manhua (4002) Shoujo (1487) Đam Mỹ (4401) Sắc Hiệp (1288) Chính Kịch (6688) Hài Hước (6460) Bí Ẩn (1881) Big Boobs (1470) Hài VL (1913) Audio (10481) Manga (20849) Tâm Lý (1239) Supernatural (1328) Viễn Tưởng (4322) Tình Cảm (2066) Cổ Đại (3423) Hentai (3359) Slice of Life (1290) Kinh Dị (2508)