Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi: Chương 1

Thể loại: #Con cưng của dzời aka Thiên chi kiêu tử, Hệ thống, Xuyên nhanh, Sảng văn, đại lão bình tĩnh tham dong, nam thần thụ x Quỷ súc công, công đều là một người
Số lần gamestream: 104 lần
Editor: W

Lời dẫn

Hừm, quả nhiên là đại lão sao??? Chơi game cũng khác người thường????

Chơi chơi kiểu gì mà các nhân vật trong game đều yêu mình @-@

Giang Dĩ Lâm sau khi bước vào mỗi thế giới game kinh dị người thật thì phát hiện, dù là bà chị y tá vô diện hay sát thủ đóng suit quấn băng vải, hoặc cả gấu bông có nụ cười trẻ thơ, mỗi khi nhìn thấy hắn đều sẽ nở một nụ cười zâm ngọt như mật… Chào đón hắn.

_Vô ích thôi… Vô ích thôi!
_Cho dù em có trốn đến nơi nào đi nữa… Chúng ta, sẽ luôn tìm được em…


Lời dẫn

Được tấcả các nhân vậtrong game yêu thầm là cảm giác như thế nào?

Giang Dĩ Lâm sau khi bước vào mỗi thế giới game kinh dị người thậthì pháhiện, bấkể là bà chị y tá vô diện hay sáthủ đóng suiquấn băng vải, hoặc cả gấu bông có nụ cười trẻ thơ, mỗi khi nhìn thấy hắn đều sẽ nở mộnụ cười zâm ngọnhư mật… Chào đón hắn.

_Vô ích thôi… Vô ích thôi!

_Cho dù em có trốn đến nơi nào đi nữa… Chúng ta, sẽ luôn tìm được em…

***

#Bình tĩnh từng trải nam thần thụ x quỷ súc công

#Công là mộngười

#Tấcả nhân vậđều hướng về nam chính

#End 1×1

#Câu chuyện không kinh dị lắm đâu

#Sue buff tô

#Cả thế giới đều yêu nam chính

#Không có cp (khác)

***

Keyword:

$Giang Dĩ Lâm aka Main

$Vincent, Gấu bông và vân vân aka Supporting

$Ha ha ha aka Cái khác

~Phần mở 

“Tách, tách-“

Người thanh niên đứng trước cánh cửa nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách.

Phía bên kia của cánh cửa… Sẽ là gì đây?

Hắn nhíu mày rấnhẹ, sau đó mở cánh cửa ra.

Cửa hiệu trước mặùa ra luồng không khí ngụa máu tanh… Thậkhiến người ta buồn nôn!

Người thường gặp phải tình huống này sẽ theo bản năng mà sinh ra tâm lý sợ hãi, đầu chưa kịp suy nghĩ tiếp theo sẽ xảy đến những gì thì thân thể đã đi trước một bước mà hành động.

LUI RA SAU,

ĐÓNG CỬA LẠI THẬT MẠNH!

Nhưng mà, hắn thích ứng rấnhanh, gần như không có tâm lý tránh né, mà chỉ quéđôi mắhẹp dài khắp ngóc ngách căn phòng, đồng thời tỉ mỉ dò xémộphen.

Cả cửa hiệu, nó đầy những bộ phận cơ thể con người nằm đó, tay sáthủ này hệnhư là có lòng say mê với nghệ thuậsáng tác vậy, các bộ phận nằm bên trong cơ thể như máu thịt, xương cốt, thận… Không hề bỏ sómộthứ!

Tay sáthủ này, sau khi trang hoàng lại chúng cùng với cả căn phòng này, lấy mộthủ pháp nổi bậmà tô điểm lên!

Cả căn phòng, sự tiêu điều rébuốbao trùm lấy nó, mộthứ chấlỏng màu đỏ được tô lên mộcách kín đáo trên chiếc sô pha ở phía bên kia bằng loại công cụ nào đó.

Tựa như đang họa nên một bức đồ đằng diễm lệ, họa trên chiếc sô pha này.

Chiếc quạtrần vẫn xoay tròn đều, với tấm băng thấm máu quấn quanh.

Kéo theo mỗi chuyển động xoay của chiếc quạt,

Xoay đều xoay đều…

Chấlỏng màu máu không ngừng nhiễu xuống,

Bên trên tấm ván gỗ, những tia máu văng lên mang hình thù của những đóa hoa li ti nở rộ màu đỏ sậm.

Tầm mắhắn hơi chuyển về, hắn nhìn thấy trên bức tường, ở đó có những dòng chữ được viếlên.

“Em vĩnh viễn không bao giờ đoán ra ta,

Vĩnh viễn không bao giờ tìm được ta,

Mà ta,

Có thể thay thế người thân mậnhấvới em,

Trong mùi máu đỏ nhuộm lẫn sắc hương hoa hồng, ở nơi này,

Luôn luôn dõi theo em,

Người yêu dấu ơi…

Giang, Dĩ, Lâm!”
– Giang Dĩ Lâm…?

Ngay tức khắc người thanh niên choàng tỉnh từ cơn ác mộng, mở mắra.

Hắn ngồi dậy, đến trước gương.

Qua mặkính sáng loáng, ở đó hiện lên đường nécủa mộngười thanh niên.

Người thanh niên trông vô cùng tuấn mỹ, chẳng qua biểu cảm lại hờ hững, đường négương mặsắc sảo góc cạnh, đôi môi rấmỏng, nhếch lên mộnụ cười sẽ phác nên nécong sắc bén.

Hắn hướng về phía cái gương,

Nhẹ nhàng mỉm cười.

Thì ra… Tên ta là Giang Dĩ Lâm sao?
Giang Dĩ Lâm cài chặnúcổ tay, sau đó nhẹ nhàng hạ tay xuống.

Sau khi hắn tỉnh lại ở căn phòng này, hắn pháhiện mình đã mấđi tấcả ký ức thuộc về mình.

Kiến thức sống hàng ngày trụ cộnhất, hắn vẫn còn nhớ.

Thế nhưng, hắn không nhớ mình là ai, làm nghề gì, có người thân nào không… Đầu óc hắn trống rỗng, giống như có người xóa đi ký ức hắn vậy.

Cái tên “Giang Dĩ Lâm” này, ta không hề có cảm giác lạ lẫm, nói cách khác, ta hoặc giả người đã từng có quen biếvới ta, mộtrong hai, có tên là Giang Dĩ Lâm.

Kếhợp với ác mộng nhắm vào mình khi nãy, rấcó khả năng, tên ta là, Giang Dĩ Lâm.

Giang Dĩ Lâm xòe bàn tay mình ra, mười ngón tay thon dài, nhưng lại quá mức tái nhợt, giống như đã từng không tiếp xúc với ánh nắng mặtrời trong thời gian dài.

Ngón tay không có vếchai, chứng tỏ, trong một quãng thời gian rấdài, ta không hề đụng vào bất cứ công việc gì…

Người tạp vụ làm công việc lao động chân tay, thường thì trong lòng bàn tay sẽ có rấnhiều nốchai, mà dù cho có là nhân viên văn phòng đi nữa, những lúc cầm bút, đánh chứ cũng sẽ để lại dấu vếtrên vị trí các đốngón tay.

Ở lì trong nhà cả ngày trời ư? Chuyện đó nghe không hợp tính cách của ta lắm…

Cho dù có thiếu hụtrí nhớ đi nữa thì tính cách cũng sẽ không có sự thay đổi quá lớn.

Giang Dĩ Lâm có thể cảm giác được, dao động trong cảm xúc của mình rấnhỏ, chứng tỏ tính cách mình khá là lạnh nhạbẩm sinh.

Còn thêm cả chứng ám ảnh cưỡng chế quá mức kia nữa, hành động bắbuộc phải cài từng chiếc khuy áo lên tận cái trên cùng, chứng tỏ hắn không phải mộngười lười nhác, mà trái lại, Giang Dĩ Lâm hẳn là mộngười theo chủ nghĩa hoàn mỹ, còn có hơi cố chấp nữa.

Tính cách ta như thế này… Mà lại làm ổ trong nhà ư?

Giang Dĩ Lâm suy tư một hồi, sau đó lắc đầu một cái, nở nụ cười.

Ừm, nói cách khác, ta không phải tự nguyện mà là bị ai đó dùng cách nào đó… Nhốở đây.

Hắn lia mắkhắp căn phòng này, nó quá sạch sẽ gọn gàng, nó mang lại cảm giác bài xích rấnặng, mộchiếc giường, một cái tủ quần áo treo vài bộ tây trang áo sơ mi, mộchiếc bàn làm việc không có mộcuốn sách nào, ở phía bên trái có mộphòng vệ sinh, ngoài ra không còn gì khác cả.

Căn phòng này, không có cửa sổ.

Giang Dĩ Lâm đi tới cửa, đè huyệthái dương suy nghĩ.

Vậy vấn đề ở đây là, tại sao ta lại mấtrí nhớ?

Tại sao ta lại bị nhốtrong căn phòng này?

Giang Dĩ Lâm lắc đầu một cái, pháhiện mình không thể nhớ được mộtí gì.

Hắn ngồi thụp xuống, thấy phía dưới có một lối đi vô cùng hẹp, giống như là có thể cho thứ gì đó vào rồi đưa lên…

Giang Dĩ Lâm kiểm tra lấy tay đặlên thử, ước lượng kích cỡ mộchút.

Cho dù là người lùn thì cũng không tài nào lọvừa, quá hẹp… Đây là thang máy đưa thức ăn à.

Hắn thẳng người dậy, nhìn qua chốcửa.

Trực giác nói cho hắn, cánh cửa này, hắn mở không ra.

Giống như là đã từng phí hếtâm tư, thiếkế vô số phương án vậy…

Nhưng mà, Giang Dĩ Lâm nhíu mày, chậm rãi vươn tay về phía chốcửa.

Đúng lúc này, trong đầu Giang Dĩ Lâm bấngờ có âm thanh bậlên.

“Đang kiểm tra, đang kiểm tra-”

“Đang kiểm tra dữ liệu, dữ liệu phù hợp-”

“Thử nghiệm kếnối, kếnối thành công-”

Mộgiọng nói trầm thấp vang lên trong đầu hắn.

“Giang Dĩ Lâm, ngài Giang… Xin chào.”

“Tốnhấlà ngài đừng đặtay lên đó – mộkhi ngài làm thế, ngài sẽ chếđi, sang ngày hôm sau trí nhớ sẽ tiếp tục refresh từ đầu, mọi thứ sẽ bắđầu lại.”

“Cho nên, ngài vĩnh viễn sẽ từ nơi này mà bước ra phía bên ngoài.”

Tay Giang Dĩ Lâm dừng lại trong không trung, “Mi là ai?

Giọng nói ấy ngừng lại mộchút, hiển nhiên là rấhài lòng với sự tỉnh táo của Giang Dĩ Lâm, nó giống như là đang ngậm cười mà chậm rãi nói.

“Ngài có thể đơn giản gọi ta là – Hệ thống.”

“Ta có mộsố mini game nhạnhẽo cần thử nghiệm muốn mời ngài chơi thử.”

“Trí nhớ của ngài, chúng sẽ từ từ khôi phục qua các màn khác nhau trong trò chơi, hơn nữa, ngài cũng sẽ có được cơ hội nhận mộsố trợ giúp qua màn.”

“Hy vọng ngài có thể hợp tác với ta.”

– Hệ thống ư…?

– Không rõ lai lịch, mục đích lại mơ hồ… Thú vị đây.

Cái gọi là mini game nhạnhẽo là gì?

Giang Dĩ Lâm chậm rãi hỏi.

“Ngài có từng chơi game kinh dị trên mạng rồi chứ? Cái gọi là mini game, đại khái… Chính là game kinh dị phiên bản người thậđi ha. Ngài yên tâm, miễn là mỗi màn chơi ngài vẫn sống sóthì có thể xem như thành công rồi.”

“Độ khó sao, không cao lắm đâu.”

Hệ thống giải thích.

Chẳng qua…

Tình huống quan trọng nhất, nó lại không nói.

Đó chính là… Giả sử như bị chếtrong game, thì ở ngoài đời, sẽ chếthật.
Vậy, chúng ta hợp tác vui vẻ.

Qua vài giây sau, chàng trai với tướng mạo tuấn mỹ chậm rãi lên tiếng.

Hắn nói ra câu trả lời rấkhiến hệ thống hài lòng.

Hệ thống hơi cong môi, nói – “Ngài Giang thân mến, hợp tác vui vẻ.“
-Chương 1+
Paypal Theo dõi 0
0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Lượt xem: 700

Thể loại: Đam Mỹ, Hệ Thống, Truyện Chữ, Xuyên Nhanh

TMDb: 7.9

Thời lượng: 104/104

iptv m3u8 vlxx Đình Duy Tâm An truyenngontinh Đang cập nhật Min Do-yoon Cô Úc Ai Sayama xem gì Kana Momonogi Yua Mikami Nguyễn Huy Yui Hatano phim79 Yu Shinoda giải trí tổng hợp vl79 vtvgo tv Nguyễn Thành link tối cổ Đình Soạn giải trí Bảo Linh radiotruyen Đình Soạn Kim Thanh Momo Sakura Hồng Nhung Thu Huệ Tuấn Anh Nguyễn Hoa nghe gì Minami Aizawa Đình Huy Anh Sa Hà Thu Karen Yuzuriha Thanh Mai Viết Linh Suzu Honjo Mayuki Ito Quàng A Tũn Trần Vân Tú Quỳnh audio79.xyz tv79.xyz phim79.xyz truyen79.xyz phim79.com