Nửa Đời Lạc Lối Nửa Đời Yêu Anh: Chương 1

“Em biết chú nhỏ Ân Bá Duật  của anh chứ?”

 

Đối tượng xem mắt hỏi tôi với vẻ khinh khỉnh.

 

“Biết.”

 

“Anh ấy chỉ lớn hơn anh vài tuổi, nhưng đã là người nắm quyền chính trong công ty của gia tộc.”

 

“Ghê thật.”

 

“Chú nhỏ đúng là rất giỏi, vừa đẹp trai lại vừa giàu. Chỉ tiếc là tính cách lạnh lùng quá, gần ba mươi tuổi rồi mà bên cạnh chưa từng có người phụ nữ nào.”

 

Vậy à?

 

Tôi nhấp một ngụm trà sữa, không nói gì thêm.

 

Tôi không muốn nói với anh ta rằng…

 

Giấy ly hôn giữa tôi và Ân Bá Duật vẫn còn nằm trong ngăn kéo của tôi.

 

 

Lần thứ hai gặp Lương Hoài Viễn.

Anh ta vẫn không vừa ý với tôi cho lắm.

Bạn anh ta đùa cợt:

“Dự định bao giờ kết hôn đây?”

Lương Hoài Viễn lập tức sa sầm mặt:

“Chỉ là buổi xem mắt thôi, đừng nói linh tinh. ”

Anh ta ngồi xuống chỗ xa tôi nhất.

Dùng hành động để thể hiện rõ ràng ranh giới.

Thấy vậy, tôi viện cớ đi vệ sinh để làm dịu không khí gượng gạo.

Đứng ngoài cửa, tôi nghe thấy bên trong có người hỏi:

“Mạnh Ngữ Tang cũng xinh mà, cậu đâu cần làm mất mặt cô ấy như thế?”

“Xinh thì có ích gì?”

Lương Hoài Viễn lạnh lùng đáp.

“Một con nhỏ quê mùa lớn lên ở nông thôn, tôi chịu gặp đã là nể mặt rồi. ”

“Nhưng dù gì cô ấy cũng là con ruột nhà họ Mạnh…”

“Nếu cậu thích thì tự cưới đi. ”

Người bạn bị nghẹn họng, chỉ còn biết cười gượng hai tiếng.

“Cũng đúng, Ân Bá Duật là chú nhỏ của cậu, có chỗ dựa như thế, cậu chướng mắt với Mạnh Ngữ Tang cũng là chuyện bình thường. ”

“Chú tôi sẽ không bao giờ cho phép tôi cưới loại con gái như vậy. ”

Lương Hoài Viễn bày tỏ lòng ngưỡng mộ vô hạn với chú mình.

Đồng thời cũng tỏ rõ lập trường:

“Mạnh Duy Nguyệt sao chưa đến? Nếu thật sự phải liên hôn với nhà họ Mạnh, tôi thà chọn Mạnh Duy Nguyệt còn hơn. ”

Mạnh Duy Nguyệt là em gái tôi.

Tôi bị lạc mất vào năm ba tuổi, cùng năm đó, bố mẹ nhận nuôi Mạnh Duy Nguyệt để xoa dịu nỗi đau mất con.

Từ đó trở đi, cô ấy trở thành cô con gái duy nhất của nhà họ Mạnh, được cưng chiều hết mực.

Nửa năm trước, tôi được gia đình ruột nhận lại.

Chưa kịp làm quen với mọi thứ, tôi đã bị ép đi xem mắt.

Nghe nói đối tượng lần này là người rất có tiếng trong giới kinh doanh ở thành phố A.

Gặp rồi mới biết đúng là thật.

Lần đầu xem mắt, Lương Hoài Viễn đã nói thẳng:

“Trong lòng tôi, chỉ có Mạnh Duy Nguyệt mới xứng là con gái duy nhất của nhà họ Mạnh. ”

“Ừm ừm, tôi cũng thấy vậy. ”

Khi đó tôi không nổi giận chút nào, khiến anh ta khá ngạc nhiên.

Hiện tại, tôi thực sự không muốn vào trong để nhìn thấy mặt anh ta nữa.

Đột nhiên, Lương Hoài Viễn nhìn điện thoại rồi nói:

“Chú tôi nhắn, ông ấy đến rồi, đang đi thang máy lên. ”

Vừa dứt lời…

Cửa thang máy ngoài hành lang mở ra.

Một dáng người cao ráo, thon dài bước ra ngoài.

Bộ vest được cắt may vừa vặn, khuy áo bằng bạc ánh lên một vẻ lạnh lùng quen thuộc.

Lâu rồi không gặp.

Chồng cũ.

Lý do khiến Lương Hoài Viễn được yêu thích.

Một phần rất lớn, là vì anh ta có một người chú quá xuất sắc:

Ân Bá Duật.

Do chú chỉ lớn hơn cháu vài tuổi, nên mọi người gọi là chú nhỏ.

Ân Bá Duật là điển hình của một cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng ở thành phố A.

Nhà họ Ân kinh doanh rất lớn, còn anh là người thừa kế duy nhất.

Chưa đến ba mươi tuổi, anh đã thể hiện năng lực xuất chúng khiến người ta phải nể.

Người khác không với tới được Ân Bá Duật, thì sẽ lựa chọn “đi đường vòng” là tạo quan hệ tốt với Lương Hoài Viễn cũng chẳng sai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. com. vn -
-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 379

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Số chương: 11/11

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *