Phu Quân Ta Là Kẻ Khắc Thê: Chương 1

Cha ta là thợ săn, còn ta là đứa trẻ mồ côi được ông nhặt từ hang sói về.

Năm mười bảy tuổi, nội tổ mẫu muốn bán ta làm thiếp cho một viên ngoại năm mươi tuổi.

Tiền bán thân để cưới vợ cho ca ca.

Cha nghiêm mặt nói:

“Ta sớm đã định hôn sự cho A Ngọc rồi, là công tử nhà họ Lưu trên thành.”

Lưu Văn Bách xuất thân danh giá, lại là tú tài.

Chỉ tiếc một điều, hắn ta khắc vợ.

 

Cha là thợ săn trên núi.

Phần lớn người sống dưới chân núi Ngưu Đầu đều lấy nghề săn b.ắ.n làm kế sinh nhai.

Trong số đó, cha ta có lẽ là người bạc mệnh nhất.

Trước kia, ông cũng từng cưới vợ, có một đứa con gái năm tuổi, cuộc sống xem như viên mãn.

Nào ngờ một ngày, vợ ôm con bỏ đi biệt tích.

Cha lên đường tìm kiếm suốt ba năm, hao tán hết gia tài, vẫn không thu được chút manh mối nào.

Cuối cùng, trong một lần đi săn, người vô tình nhặt được ta nơi ổ sói.

Từ đó, cha con ta nương tựa lẫn nhau, sớm chiều có nhau.

Người thường cằn nhằn:

“Nếu không phải mang theo cái gánh nặng này, ta đã sớm cưới vợ, đâu đến nỗi đêm đêm rét buốt, chiếc chăn lạnh ngắt cũng chẳng ai sưởi cùng!”

Thuở nhỏ, ta yếu nhược, ba ngày hai bữa phát bệnh, mỗi lần ốm đều phải mời lang trung tới chữa.

Dân nhà quê, ai chịu nổi tốn kém như vậy?

Tổ mẫu, thẩm nương cùng người trong thôn đều khuyên cha:

“Nuôi không nổi thì đem bán đi, nhân lúc nó còn thoi thóp, còn có người chịu bỏ tiền.”

Nông thôn vốn vậy.

Nhà nghèo không có nổi nồi cơm, con trai không lấy được vợ, thậm chí heo nuôi trong chuồng lâm bệnh, cần tiền chữa trị, đều có thể đem con gái trong nhà bán đi xoay xở.

Cha tức giận mắng:

“Các ngươi tưởng người ta là kẻ ngốc, chịu bỏ tiền mua một con bệnh về chắc?

Ta nuôi nó từ khi mới bằng nắm tay đến nay đã bảy tuổi, giờ bán đi chỉ được vài đồng lẻ, chẳng phải lỗ vốn sao?

Ta phải gả nó cho một mối hôn sự lớn, đổi lấy sính lễ thật hậu mới được!”

Vì chuyện này, tổ mẫu không biết đã mắng cha bao nhiêu lần:

“Thứ hoang chủng nhặt từ núi về mà ôm như trân bảo. Cháu ruột là Thủy Sinh kia, ngươi lại chẳng thèm đoái hoài. Đầu ngươi bị cửa kẹp rồi à?”

Thẩm nương lại càng cay nghiệt:

“Đại ca hẳn là bị yêu tinh núi mê hoặc, mới u mê bỏ tiền nuôi thứ phá của đó.

Nếu dùng số bạc ấy chăm lo cho Thủy Sinh, sau này hắn lớn, chẳng lẽ không biết ơn sao?

Hắn là con trai duy nhất của Thẩm gia mà.”

Cha không thể lúc nào cũng giữ ta bên cạnh.

Thế nên, tổ mẫu và thẩm nương luôn tìm cớ sai ta làm việc.

Ba tuổi, bắt ta nhóm lửa.

Bốn tuổi, bắt ta giặt quần áo.

Năm tuổi, bắt ta xuống ruộng nhổ cỏ.

Sáu tuổi, bắt ta trèo lên mái thay ngói.

Va vấp, thương tổn là chuyện thường tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 812

Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Số chương: 20/20

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *