Phù Thanh Sơn: Chương 1

Ngay đêm gả cho kẻ gian nịnh triều thần,  ta cưỡi lưng hắn, kề mũi dao vào yết hầu hắn. “Phu nhân run rẩy cái gì?” Hắn cố ý nhấp hông lên, giọng điệu ngả ngớn: “Phu nhân chinh chiến sa trường, chắc hẳn kỹ thuật cưỡi ngựa  rất xuất chúng.” Ta đẩy lớp áo […]

"Ngươi dám g. i. ế. c ta sao?"



Khóe môi Ứng Như Thị hơi nhếch, như cười mà không phải cười.



Hai tay hắn gối sau đầu, nhìn ta bằng ánh mắt đầy khiêu khích.



"Ngươi nói xem?" Ta khẽ cười hỏi lại, đoản đao trong tay đã cứa rách làn da trắng nõn của hắn.



Mùi m. á. u tanh lập tức tràn ngập khắp giường, nhưng Ứng Như Thị vẫn ung dung tự tại, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, vô cớ mê hoặc lòng người:



"Phu nhân cứa nông như vậy, không lấy được mạng ta đâu. "



Ta hừ lạnh một tiếng, thu lại đoản đao.



Giây tiếp theo, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, ta từ từ nâng tay đưa lưỡi d. a. o sắc bén chạm vào bên môi.



Ánh mắt của người dưới thân dần trở nên điên cuồng.



Ta vươn lưỡi, nhẹ nhàng l. i. ế. m đi giọt m. á. u trên lưỡi dao.



Đây là động tác ta học từ hắn.



Ứng Như Thị bỗng chốc tới gần, đôi mắt hơi híp lại, lộ ra vài phần nguy hiểm:



"Cẩn thận cắt vào lưỡi. "



Lòng bàn tay ta phủ lên lồng n. g. ự. c hắn, đẩy hắn ra một chút.



"Khéo thật, ta lại làm cái nghề l. i. ế. m m. á. u đầu d. a. o đấy. "



Áo ngoài của Ứng Như Thị đã bị cởi hơn phân nửa, chỉ còn lớp áo trong, có thể nhìn thấy vòng eo săn chắc của hắn.



Dưới màn che, ánh nến yếu ớt chập chờn.



Dù đã sớm quen nhìn những tên nam nhân vạm vỡ trần vai trần n. g. ự. c trong quân doanh, giờ phút này ta vẫn không khỏi cảm thấy có chút mất tự nhiên.



Sự không tự nhiên này, rơi vào mắt Ứng Như Thị lại thành vẻ thẹn thùng, nghiễm nhiên càng làm tăng thêm vẻ kiêu ngạo của hắn.



Hắn vươn tay, bàn tay rộng lớn ôm lấy eo ta, cố tình nhấp phần dưới một cái, ngay sau đó hắn cất giọng ngả ngớn:



"Đại soái chinh chiến sa trường, kỹ thuật cưỡi ngựa hẳn rất xuất chúng. "



Sắc mặt ta lạnh lẽo, chuôi d. a. o mạnh mẽ gõ lên mu bàn tay hắn.



Hắn rên khẽ một tiếng đau đớn rồi buông tay, giọng điệu trêu chọc đầy hứng thú nói:



"Từ trước đến nay Đại soát luôn là người oai phong lẫm liệt, ngược lại đã khiến người ta quên mất, ngươi cũng là một tiểu nữ tử biết thẹn thùng. "



Ta xoay người xuống giường, thong thả bước đến bên bàn, rót một chén rượu: "Kỹ thuật cưỡi ngựa của ta bình thường thôi, không bằng tài thiện xạ của đại nhân. "



Ta quay đầu, lại cười khẩy một tiếng: "Hơn nữa, không nói đến thẹn thùng, dù sao trên chiến trường, ai ai nhìn thấy ta, đều cũng như thấy hồng thủy mãnh thú. "



Ứng Như Thị cũng đứng dậy, tùy tiện khoác y phục lên, không hề có chút phong thái nào.



Hắn giả vờ tiếc nuối:



"Đáng tiếc thay, mãnh thú đã vào lồng, nanh vuốt không có chỗ để duỗi. "



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD. net. vn -

Ta nhếch khóe môi:
-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 444

Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Số chương: 22/22

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *