
Hôn Nhân Bí Mật Của Ông Chồng Quốc Dân
VGA 9/??
730 Theo dõi 0
Phù Hành Mạt Thế
TXT 98/??
778 Theo dõi 0
Yêu Em Một Lời Khó Nói Hết
TXT 38/38
765 Theo dõi 0
Trọng Sinh Chi Cùng Quân
TXT 151/151
784 Theo dõi 0Quỷ Thần Trong Tòa Nhà Cổ: Chương 1
Truyện Quỷ Thần Trong Tòa Nhà Cổ của tác giả Phù Hoa mở đầu bằng phương thức có chút rùng rợn, có chút ma quái, nhưng về sau tuyệt đối là ngọt ngọt ngọt
“Về sau tôi có thể cung phụng ngài không? Nếu ngài không chê thì tôi sẽ dâng hoa tươi, hương khói hoặc tế phẩm cho ngài.”
“Cô muốn cung phụng ta ư?” Vẻ mặt của Thị Thần có hơi là lạ.
La Ngọc An: “Không được ạ? Cũng đúng, tôi không phải người của thị tộc Tần nên hẳn là không thể cung phụng ngài được.” Tuy hơi thất vọng nhưng cô cũng hiểu được phần nào, ngài ấy là vị thần của một thị tộc chứ không phải những vị thần khác, có lẽ Thị Thần là một “tồn tại” tương đối đặc biệt.
Thị Thần vẫn nhìn cô bằng ánh mắt thật kì quái, hơn nữa ngài ấy còn như đang ngẫm nghĩ điều gì, nên nhìn cô thật là lâu….
—
“Em đã từng nói em muốn cung phụng ta, ta chấp thuận thỉnh cầu của em.”
※ Đây là phần thứ nhất trong tập truyện “Những quý ngài kì lạ” của tác giả Phù Hoa, mình chỉ edit duy nhất phần “Quỷ thần trong tòa nhà cổ”
Thế nhưng sau nửa tháng bị nhốtrong nhà tù khu Du Lâm, vận mệnh của cô chợrẽ sang một hướng khác, một hướng mà La Ngọc An không thể nào đoán trước được.
***
“Như ngài thấy ạ, đây đều là những phạm nhân sẽ bị phán án tử hình.” Tên phụ trách giám sáđám La Ngọc An nói với người đàn ông đứng cạnh hắn bằng giọng nịnh nọt.
Người đàn ông mặc bộ đồ sang trọng nhìn đám tù nhân chằm chằm, trong ánh mắy lồ lộ vẻ soi mói, và dù cho khi nói chuyện y vẫn có vẻ khá lịch sự, nhưng từ y luôn toára vẻ cao ngạo hơn người.
Y hỏi: “Chỉ có bằng này thôi à?” Dường như chướng mắđám tử tù trong phòng giam.
La Ngọc An không biếhai người này tới đây làm gì, sáng nay cô cũng như những người trong đây bị bắđổi một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó lại bị nhốvào phòng giam này ngồi chờ.
Tên giám sáhơi khom người lau mồ hôi, hắn cười làm lành: “Ngài cũng biếmà, tháng trước đúng lúc là tháng hành quyết, nhóm tử tù kia đã bị xử rồi, nhóm này là nửa tháng nay mới bị bắthôi nên cũng hơi thiếu người.”
Đám tử tù ngồi trong phòng giam nghe rành mạch từng câu từng chữ hai kẻ bên ngoài trò chuyện, nhóm này có cả nam lẫn nữ, đều vì giếngười, cướp giậhoặc hiếp dâm,… mà bị bắvào đây, nên trong này không hề nhiều những kẻ to gan và thông minh.
Phần lớn trong số họ sẽ chẳng mấy mà bị xử tử, lâu nhấcũng chỉ sống được đến tháng hành quyết năm sau mà thôi. Nhưng họ thấy được hy vọng từ người đàn ông bên ngoài, dường như y muốn lựa mấy người từ đám tử tù họ đây để làm điều gì đó. Mà dù cho y muốn làm gì đi chăng nữa thì chắc chắn được thế còn tốhơn là ngồi yên trong tù chờ chết.
“Không biếngài đây muốn làm gì, hay là ngài chọn tôi đi, ngài muốn gì tôi cũng sẽ làm cho ngài.” Chẳng mấy chốc đã có một gã đàn ông trong phòng giam chủ động bước lên trước.
Khi gã đàn ông đến gần phía song sắt, người đàn ông ăn mặc lịch sự đứng ngoài chợcau mày, làm bộ lấy khăn tay ra bịmũi lại, hoàn toàn không định trả lời gã kia. Tên giám sáđứng cạnh y dường như bắđược tín hiệu nào đó bèn nhanh chóng thoákhỏi cái vỏ khúm núm rồi tỏ ra vênh váo tự đắc như thường ngày. Hắn ta luồn dùi cui điện vào phòng giam, đánh gã đàn ông mộcách dữ tợn khiến gã nằm liệtrên mặđất.
“Ai bảo mày mở miệng! Câm! Nằm yên dưới đấcho tao!”
Những tù nhân khác đang ngo ngoe định hành động thấy thế thì nhao nhao lui lại, không ai muốn bị “giận cá chém thớt” như gã đàn ông vừa nãy cả. La Ngọc An cũng lùi về sau theo nhóm người, cô đứng ở phía dưới cùng trong nhóm tử tù, từ đầu tới đuôi cứ lặng lẽ như mộcái bóng, chỉ lẳng lặng nép trong góc, trông vừa nhágan vừa tầm thường.
Hai mươi năm sống trên cõi đời này cô quả thực vẫn luôn như thế, là dạng người bình thường, giản dị, làm việc đến nơi đến chốn, trông có vẻ rấdễ thân, dễ bị bắnạ– mộngười phụ nữ bình thường đi đâu cũng thấy.
Cô không dám tự tiến cử, cũng không dám nghĩ người đàn ông ngoài kia rốcuộc là ai, muốn làm gì, cô chỉ mong mọi việc kếthúc nhanh cho xong để cô còn trở về ngục giam. Nhưng mà ——
Mộcon mèo đen độngộxuấhiện trước mặcô.
Con mèo đen đó thản nhiên đi lướqua La Ngọc An, cái đuôi dài còn hơi cọ cọ vào chân cô. La Ngọc An trợn tròn mắt, không rõ tại sao lại có con mèo đen xuấhiện ở đây, mà nó lại xuấhiện thậđộngột, chẳng mảy may phára bấkì tiếng động nào, cứ như là bước ra từ chốn hư vô vậy.
“Cô kia.” Giọng người đàn ông mặc đồ sang trọng xuyên thẳng vào màng nhĩ La Ngọc An.
La Ngọc An cảm giác đám người cản trở phía trước cô tản ra, dưới chân bỗng nhiên sáng ngời mới rề rà ngẩng đầu lên. Người đàn ông mặc đồ sang trọng chỉ vào mặcô, “Cô kia, ra đây cho tôi xem chút.”
La Ngọc An hơi liếc về phía cũ, nhưng con mèo đen kia đã biến mất, cứ như vừa nãy chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
La Ngọc An đi tới trước song sắtrong tiếng quátháo của tên giám sát, cô nhìn hai gã đàn ông bên ngoài thì hơi hơi co ro lại, đầu cúi gằm xuống.
Người đàn ông mặc đồ sang trọng quan sácô một lát, hỏi: “Cô ta phạm tội gì đấy?”
Tên giám sálập tức lậcuốn sổ hắn ta mang bên người ra xem, nhanh nhẹn đáp: “Ả giếngười.”
Người đàn ông mặc đồ sang trọng có vẻ hơi ngạc nhiên, dường như không tin nổi người phụ nữ trông đàng hoàng, gầy còm thế này có thể giếngười được, “Cô ta mà cũng giếngười á?”
Tên giám sánói thêm: “Đúng ạ, ả giếba người, một giáo sư đại học nổi tiếng, ông chủ mộxí nghiệp và cả một diễn viên khá có danh nữa. Cả ba đều bị ả chặđứtay chân và phần đầu, trên cơ thể cũng có rấnhiều nháđâm, phạm tội giếngười rấnghiêm trọng.”
“Được, vậy chọn cô ta đi.”
La Ngọc An bị tên giám sádẫn ra ngoài mộmình, chẳng mấy chốc cô đã thấy người đàn ông mặc đồ sang trọng lại chọn thêm ba người nữa, bao gồm cả cô thì tổng cộng là bốn người, hai nam hai nữ. Nhóm bốn người họ bị dẫn đi rửa mặvà đổi đồ mới thêm lần nữa, sau đó lại bị dẫn ra khỏi ngục giam.
Thấy cánh cổng của nhà tù khu Du Lâm và cả tường rào màu xám trắng, rào chắn đỏ tươi, La Ngọc An chợthấy bồng bềnh như thể đang mơ. Cô không ngờ mình còn sống sómà ra được đây, mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy.
Họ – những kẻ chưa từng được ngồi vào chiếc ô tô rộng rãi, sang trọng tới thế – dần dần rời khỏi nhà tù khu Du Lâm, nhìn chiếc xe quặvào đường quốc lộ. Những tòa cao ốc phồn hoa, làn xe đan xen ngang dọc, trong cái loạn lạc lại là sự trậtự, tấcả những kẻ sinh sống ở nơi đây đều tuần hoàn theo mộquy tắc duy nhất. Mà trên con đường chậchội và tầm thường ấy, chiếc xe này dường như có đặc quyền, cả quãng đường nó không cần dừng lại trước bấkì cộđèn giao thông nào mà cứ thế đi thẳng qua khu trung tâm.
Xe đi một đoạn thậlâu, trên xe không ai dám nói gì, bầu không khí yên lặng đến độ khó thở. Cuối cùng mộnữ phạm nhân ngồi cạnh La Ngọc An cũng không nhịn được mà hỏi: “Chúng ta sắp đi đâu thế?”
Trong xe trừ người đàn ông ăn mặc sang trọng lúc nãy còn có mộchàng trai trẻ tuổi, cậu ta cũng ăn mặc rấlịch lãm, suốquãng đường luôn mỉm cười, trông có vẻ là người tốtính. Nghe thấy nữ tù nhân hỏi vậy, cậu ta nhìn bốn tù nhân có vẻ bấan một lámới cười lớn: “Đối với các người mà nói, thì đây là chuyện cực tốt.”
Mộnam phạm nhân chợsáng mắt, gã truy hỏi: “Là chuyện tốgì thế?”
Người đàn ông mặc đồ sang trọng có vẻ hơi mấkiên nhẫn, y ngắlời họ: “Im đi, ồn quá đấy.”
Cậu trai luôn cười thì dang tay tỏ ra vô tội, xong bèn ngậm miệng không nói gì thêm, những người khác tuy không dám hỏi lại nữa nhưng trong lòng ínhiều cũng thấy chờ mong. Đã không phải chuyện xấu mà lại còn là chuyện tốt, thế thì rốcuộc là chuyện tốgì đây? Chỉ có La Ngọc An vẫn thấy bấan, nhưng cô không dám lên tiếng mà chỉ ngoan ngoãn ngồi yên mộchỗ chờ đợi những chuyện sắp xảy ra.
Lúc sắp hoàng hôn, xe chậm rãi đi sâu vào mộcánh rừng, mùi gỗ mục quyện với cái málạnh của rừng núi ập vào trong xe theo cánh cửa ô tô hơi hé ra. La Ngọc An yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, có phần không chắc chắn nơi đây có còn là khu Du Lâm mà hai mươi năm qua cô từng sống hay không, khu Du Lâm đã bị khai phá hoàn toàn rồi nên chắc không còn núi rừng với diện tích lớn thế này nữa.
Cứ một đoạn lại có mộtòa tháp môn (*) vắngang qua con đường núi rộng rãi và sạch sẽ. Xe đi quá nhanh, La Ngọc An không nhìn rõ tòa tháp môn đó trông ra sao, thì thấy mỗi bên trái – phải của tháp môn lại treo mộchiếc đèn lồng đỏ. Dưới ánh hoàng hôn, hai ngọn lửa hồng dần dần nhuốm đỏ chiếc đèn, trông chẳng khác nào con quái vậđang dần mở mắt.
(*) Tháp môn, hay còn gọi là cửa tháp (Pylon) hoặc cổng đền thờ, cổng của các cung điện thời cổ đại.
Xe cuối cùng cũng dừng lại trước tháp môn trang trọng nhất, La Ngọc An và những người khác cùng bước xuống xe, họ ngẩng đầu nhìn lên tháp môn trước mắt. Ba lớp mái tháp môn được cộđá sơn màu đỏ tươi trụ vững, trên cộđá điêu khắc rấnhiều hoa văn có hình dạng kì quái, nhìn lâu những hoa văn phức tạp đan xen vào nhau ấy sẽ thấy hoa mắchóng mặt, trong thoáng chốc còn tưởng rằng màu đỏ loang lổ do bị mưa gió ăn mòn ấy là vếmáu đang chầm chậm chảy xuống từ đỉnh cột.
Hai người đàn ông trên xe có vẻ kiêu căng và lỗ mãng cũng xuống xe, khi nhìn thấy hai cụ bà cầm đèn lồng đỏ đứng cạnh tháp môn bèn vội vàng khom người chào hỏi, trông cả hai ngoan ngoãn như hai đứa cháu trai.
Đó là hai cụ bà với mái tóc hoa râm, họ mặc quần trắng, tuy gương mặkhông giống nhau lắm nhưng do mặc trang phục giống nhau, gương mặcũng vô cảm như nhau nên liếc nhanh qua sẽ thấy họ giống nhau như đúc. Mộcụ bà vời bốn người La Ngọc An lại, sau đó bèn quay người đi trước dẫn đường, bước vào phía trong tháp môn.
Còn hai người đàn ông dẫn bốn tử tù tới đây đều không nói gì, vẻ mặhọ vừa kính sợ vừa trang nghiêm, chẳng mấy chốc cả hai cũng quay lại lái xe rời đi, như thể họ là những nhân viên giao hàng vừa hoàn thành nhiệm vụ.
Chốn xa lạ kì dị, hai con người kì dị, trong thời khắc hoàng hôn gặp gỡ ma quỷ, bốn tử tù nhìn chiếc xe đã đi xa, lại nhìn về hai người dẫn đường phía trước, tuy hơi chần chờ nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác nên đành theo sáhai cụ bà cùng đi vào tháp môn, tựa như chủ động bước vào chiếc miệng khổng lồ của con quái vật.
Kiến trúc bên trong tòa tháp môn lại khiến bốn người ngạc nhiên tới độ rung động thêm lần nữa.
Ngày nay nơi nơi hầu như bị bao phủ bởi những tòa cao ốc sầm uất, những kiến trúc hoàn toàn được làm bằng gỗ và được lợp mái ngói thế này dường như là phong cách từ mấy trăm năm trước hoặc còn sớm hơn thế nữa, là hiện vậcòn sólại từ vài thế kỷ trước, là kiểu kiến trúc đã sớm biến mấtrong cuộc sống của người bình thường, họ chưa từng thấy tòa nhà cổ nào xa hoa, rộng rãi và tỉ mỉ đến thế, kể cả những cung điện trong mấy bộ phim cổ trang cũng không thể sánh bằng được.
Đứng tại nơi đó, họ có cảm giác như bản thân đã xuyên qua thời không, vũ trụ dường như cũng hỗn loạn theo, những nỗi lo nghĩ trong lòng cứ không ngừng chấchồng lên nhau.
Tầng tầng lớp lớp cổng xếp thành hàng, bóng cây u ám loang lổ, hành lang và khoảng sân im ắng. Hai cụ bà như hai cái bóng – dẫn họ vào mê cung sâu trong tòa nhà cổ, nhóm người dừng chân tại mộkhoảng sân vô cùng kỳ quái.
Toàn bộ sân trông không khác nào chữ khẩu (口), bốn căn phòng nhỏ được sắp xếp lần lượở bốn góc sân, ngay chính giữa sân là mộkiến trúc nhỏ. Không giống với những kiến trúc cổ cô nhìn thấy trên đường đi, La Ngọc An cảm thấy kiến trúc nhỏ ngay giữa chữ khẩu kia giống một điện thờ được phóng đại hơn —— cô và em gái đã từng nhìn thấy kiểu điện thờ này ở mộnơi nào đó, nghe nói đó là điện thờ với tiêu chuẩn cao nhất.
“Mấy người, mỗi người bước vào mộcăn phòng nhỏ ở bốn góc.” Mộcụ bà nói.
Bà ta đứng ở nơi đó, đôi mắđục ngầu nhìn họ chằm chằm, ánh mắvô cảm như thể họ là vậchếkhiến bốn tử tù thấy không thoải mái chúnào.
Cả bốn đều sợ hãi trước nơi kì quái này nên bấgiác làm theo lời bà ta, họ ngoan ngoãn bước vào căn phòng nhỏ ở bốn hướng sân dưới ánh nhìn chăm chú của hai cụ bà.
La Ngọc An bước vào căn phòng phía bên phải, trong phòng trống rỗng, không có bấkì thứ gì, mặsàn sạch sẽ bóng loáng, vách tường được sơn đỏ, xà ngang làm từ gỗ, vì trong phòng không sáng lắm nên cô cũng không nhìn rõ trên đó điêu khắc thứ gì.
Hành lang bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của hai cụ bà, họ đi lại trên hành lang, khép bốn cánh cửa lại theo thứ tự. Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên cái “cạch” chợkhiến trái tim trong lồng ngực La Ngọc An rung lên.
Sắc trời đã tối hẳn, trong phòng không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có chúxíu ánh sáng mờ mờ chiếu vào phòng qua góc cửa sổ. La Ngọc An nhịn không được bèn chạm vào khe cửa, hé mắt nhìn ra bên ngoài, cô thấy hai chấm hồng mấhúkhỏi khoảng sân. Đó là hai cụ bà cầm đèn lồng ra ngoài bằng cánh cửa lúc nãy dẫn bốn người họ vào, hẳn là còn khóa cửa nữa, vì cô nghe thấy tiếng khóa vang lên. Lúc nãy vào khoảng sân này cô để ý trên chiếc cửa kia có đến hai lớp khóa vừa to vừa nặng.
Trong bóng đêm, La Ngọc An ôm chặlấy chính mình, cô nhìn quanh gian phòng trống rỗng tối đen như mực, không hiểu sao luôn cảm thấy sẽ có thứ gì đó lặng lẽ chui ra từ trong bóng đêm, có thể là một đôi tay chẳng hạn, nó sẽ độngộníu lấy chân cô, hoặc cũng có thể là những sợi tóc độnhiên rủ xuống từ xà nhà, đung đưa trước mặcô. La Ngọc An không ngừng tưởng tượng những điều như thế được, cô chỉ biếco ro người lại.
Không biếbầu không khí yên tĩnh ấy kéo dài bao lâu, chợt, La Ngọc An nghe thấy tiếng mở cửa. Có mộngười mở cửa trong số bốn người, hẳn là mộtên đàn ông, tiếng bước chân của gã ta trên hành lang nặng trĩu, tuy rằng gã đã cố gắng đi nhẹ nhàng nhưng vẫn phára tiếng vang.
Gã gõ mộcánh cửa, thì thào: “Mở cửa, ra hếđây xem nào!”
“Này! Bọn mày ra đây mau lên, không biếcái chỗ quỷ quái nào đây nữa, chẳng lẽ bọn mày định ngồi co ro trong cái phòng này nguyên đêm à? Ra đây bàn xem nên làm gì tiếp theo nhanh!”
La Ngọc An nhòm qua khe cửa thì trông thấy bóng người đàn ông mờ mờ đứng sámộcánh cửa, gã ta mấp máy môi, cô nhận ra đây là người đàn ông có vóc người cao nhấtrong cả bốn tù nhân.
Trong chốn kỳ quái thế này ở cạnh người khác đúng là thấy an tâm hơn hẳn, nhưng… Gã đàn ông này bị bỏ tù vì tội hãm hiếp và sáhại đến mười mấy người phụ nữ.
Gã ta không gõ mở được cánh cửa kia bèn hùng hùng hổ hổ bước tới chỗ cô, La Ngọc An vội vã giơ tay giữ chặlấy cánh cửa phòng mình.
Đúng lúc này, mộchiếc đèn lồng yếu ớrạng lên giữa đêm đen sâu thẳm —— từ điện thờ tại trung tâm khoảng sân.