Ta Ở Tu Tiên Giới Mở Quán Cơm Ba Đồng: Chương 1

Sau khi  bị tông môn trục xuất, ta mở một quán ăn nhỏ tên là Quán Ba Đồng Bạc ở dưới chân núi.

Một gã ă/n m/ày qu/è ch/ân, một góa phụ dắt theo con nhỏ, và một đôi vợ chồng già nương tựa vào nhau ngày nào cũng ghé quán của ta, cho đến một ngày sư tôn bắt ta về tông môn, đòi tách linh căn của  ta để cứu tiểu sư  muội đang h/ấp h/ối.

Ngày hôm đó, gã q/uè thở dài một hơi rồi đứng dậy, chiếc nạng gỗ cũ kỹ trong tay gã biến thành một thanh kiếm, hoa văn trên kiếm cho thấy nó thuộc về đệ nhất kiếm tu đã lui về ở ẩn.

Đứa trẻ bên cạnh góa phụ mở đôi mắt m/ù lò/a của mình, trong con ngươi là một mớ hỗn độn. Người góa phụ xoa đầu nó.

“Bảo bối ngoan, chúng ta đi cứu tỷ tỷ.”

Đôi vợ chồng già sắp gần đất xa trời nhìn nhau cười,  rồi hóa thành dáng vẻ của những thiếu niên mười tám, mười chín tuổi.

Phong thái  ấy chẳng khác nào pho tượng  được dựng trước cổng  đệ nhất tông môn.

 

1.

 

 

"A Thất, hôm nay cho thêm một lạng rượu được không?"



 

Người đàn ông trung niên mặc đồ rách rưới, vẻ mặt bơ phờ, nằm bò trên quầy của ta, cẩn thận giơ một ngón tay lên.

Ta vừa xem sổ sách, vừa lườm gã một cái, chẳng mấy thiện cảm.



 

"Hôm nay không có rượu. Bộ đồ ta mới vá cho ngươi lại bị ngươi làm cho ra nông nỗi này rồi."

Hoắc Cát là một tên ă/n mà/y trong trấn, bị qu/è ch/ân trái.



 

editor: bemeobosua



 

Ta thấy gã đáng thương nên giữ lại quán làm vài việc lặt vặt, lo cho gã ba bữa ăn và chỗ ở.

Gã làm việc cũng nhanh nhẹn, ta mua cho gã một bộ đồ mới coi như phần thưởng.



 

Nhưng mới qua một ngày, trên áo đã xuất hiện những v/ết rá/ch do vũ khí sắc bén gây ra.

Hôm qua ta vừa vá xong, hôm nay lại thành ra thế này.



 

"Thì ta đi luyện kiếm mà, ngươi biết đấy, kiếm khí đâu có mắt."

Hoắc Cát nháy mắt với ta, nở một nụ cười lấy lòng.



 

"Chủ quán, cô đừng nghe hắn nói bậy, lão qu/è này suốt ngày nằm mơ mình là kiếm tiên."

"Đúng đó đúng đó, một tên qu/è mà đòi làm kiếm tiên, đúng là mơ mộng hão huyền."

"Ha ha ha, ta thấy hắn qu/è một chân, đầu óc cũng hỏng theo luôn rồi."

"Cái chân qu/è của hắn, chắc cũng là do bậc chính nghĩa ra tay để hắn khỏi đi hại người khác."

.......



 

Các thực khách qua lại buông lời chế nhạo, lớn tiếng bàn tán.

Hoắc Cát, kẻ mặt dày hay làm loạn trước nay, vẫn mỉm cười, nhưng ta lại đọc được sự gượng gạo trong nụ cười ấy.



 

Ánh sáng trong mắt gã mờ đi, tay phải bất giác nắm chặt thành quyền.

Ta đặt sổ sách xuống, kéo Hoắc Cát đến bên cạnh mấy thực khách kia.

"Các người, mau xin lỗi gã."



 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Các thực khách đều sững người, dừng cả động tác trong tay.

Một gã đàn ông khó tin nhìn ta: "Cô bắt chúng tôi xin lỗi một tên ă/n m/ày sao?"

Những người khác hùa theo: "Đúng vậy, chúng tôi nói sai chỗ nào?"



 

Thấy không khí dần căng thẳng, Hoắc Cát giật giật tay áo ta.

"Ta không sao."



 

Ta giật tay áo ra, chỉ tay về phía cửa.

"Nếu không xin lỗi, mời ra khỏi đây."



 

Một gã đô con đứng ra cười lạnh: "Nếu bây giờ cô xin lỗi chúng tôi, tôi có thể xem xét tha cho cô một lần."

Ta lùi lại vài bước, ngước mắt nhìn hắn.



 

"Sao hả? Sợ..."

Không đợi hắn nói hết câu, ta rút con d/ao pha/y trên bàn, mượn lực từ cây cột rồi bay người nhảy lên bàn ăn, lưỡi da/o trong tay chỉ còn cách cổ gã đô con đúng một tấc.

Hắn phản ứng lại, toàn thân bắt đầu run rẩy, trán vã ra vài giọt mồ hôi lạnh.



 

"Nữ hiệp tha mạng..."

Ta hừ lạnh một tiếng, "Q/uè thì sao? Kiếm dùng chân để cầm à? Xin lỗi gã mau."

Gã đô con vội gật đầu lia lịa, cúi người trước Hoắc Cát.



 

"Huynh đệ thật sự xin lỗi, bọn ta lắm mồm, những lời vừa nói mong huynh đệ đừng để trong lòng."

Mấy người còn lại thấy gã đô con đã chịu thua, cũng vội vàng xin lỗi theo.

"Được rồi, ở đây ngứa mắt quá, cút đi."



 

Ta thu da/o lại, nhảy từ trên bàn xuống.

Đám người kia ba chân bốn cẳng rời đi, ta lại quay về quầy hàng giở sổ sách ra xem.

"A Thất, lần sau đừng ra mặt vì ta nữa, ta không sao đâu."



 

Hoắc Cát nhìn những món ăn trên bàn chỉ vơi đi một chút, trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối.

"Ai nói ta ra mặt vì ngươi? Ta tự mình ngứa mắt bọn họ không được à?"

Gã có vẻ còn muốn nói gì đó, ta liền đập quyển sổ sách lên bàn.



 

"Còn lôi thôi nữa thì có muốn uống rượu nữa không?"

"Uống, uống chứ."

 

-Chương 1+
Donate by aypal Theo dõi 0

Lượt xem: 818

Thể loại: Cổ Đại, Tiên Hiệp, Truyện Chữ

TMDb: 7.9

Số chương: 10/10

0
BoredFineGoodAmazingExcellent

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *