Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
TXT 272/272
955 Theo dõi 0
Chạy Trốn Hôn Nhân
AUX 23/23
2964 Theo dõi 0
Thần Khống Thiên Hạ
AUX 196/196
7315 Theo dõi 6
Toàn Cầu Cao Võ
VGA 305/??
1552 Theo dõi 0Xuân Sinh: Chương 1
ruyện: Xuân Sinh
Tác giả: Lý Thư Cẩm
Thể loại: Nguyên sang, Đam Mỹ, Thụ ngốc manh, Niên thượng, Hiện đại, Bệnh tâm thần công, Lạnh lùng công, Hơi cẩu huyết, 1v1, HE
Số chương: 80 chương + 3 phiên ngoại
Văn án:
Bé ngốc nhà nghèo thụ x Dịu dàng + Bạc tình ( hai nhân cách) công =?
Xuân Sinh nhặt được một người đàn ông vào lần sinh nhật thứ 20 của mình.
Hắn đối xử với Xuân Sinh rất tốt, dỗ dành Xuân Sinh trẻ tuổi thiện lương, trong lòng hắn chỉ có mỗi Xuân Sinh.
Xuân Sinh lấy toàn bộ tiền tiết kiệm mà mình không nỡ động vào ra mua cho người đàn ông đó những thứ mà trước giờ cậu không bao giờ dám mua, chỉ vì cậu muốn duy trì mối quan hệ hiện tại, muốn giữ người đàn ông này ở lại.
Nhưng mong ước nho nhỏ của cậu đã bị phá vỡ vào ngày thứ 3 nhặt được người đàn ông đó.
Ngày hôm đó trước cửa nhà cậu có rất nhiều xe và người đến, bọn họ gọi người đàn ông đó là ngài Ngụy.
Người đàn ông dịu dàng đó cũng biến thành một người hoàn toàn khác, Xuân Sinh cuối cùng cũng biết được tên của hắn, hắn tên là Ngụy Đình Chi.
Xuân Sinh không còn thân thiết với hắn nữa, bởi vì hắn không còn dịu dàng như trước đây nữa.
Giống như hắn đã quên mất ba ngày nay hắn đã từng ngủ chung giường với Xuân Sinh, Ngụy Đình Chi trở thành người xa lạ, lạnh như băng, hắn không quan tâm Xuân Sinh nữa, cũng không thèm để ý đến cậu nữa, cho dù lúc hắn đi hắn cũng có đưa Xuân Sinh đi cùng, nhưng cũng chỉ cho người ta sống ở một góc mà hắn không nhìn thấy.
Xuân Sinh như con kiến hôi hám, hèn mọn, nhu nhược, ngay cả ước muốn Ngụy Đình Chi quay trở lại như trước kia cũng chỉ là ước mơ cậu chỉ dám để trong lòng, không dám nói ra.
Không bao lâu Xuân Sinh đã biết điều ước này là điều ước không thể thực hiện được.
Xuân Sinh bị buộc tội là ăn cắp trang sức của nhà họ Ngụy, Ngụy Đình Chi thờ ơ chứng kiến tất cả mà không nói một lời nào, điều này khiến Xuân Sinh nản lòng, ước muốn của cậu cũng theo đó mà tan theo mây khói.
Xuân Sinh quyết tâm rời đi, thừa dịp Ngụy Đình Chi ra ngoài thì lén về nhà.
Nhưng cậu lại không có tiền để đi xe buýt nên đành phải đi bộ, đi bộ cả một ngày trời mới về đến nhà của mình.
Đi bộ cả ngày làm cậu kiệt sức, cả người đau nhứt, cậu cho rằng nếu đã về đến nhà thì sẽ không nhìn thấy Ngụy Đình Chi nữa nhưng lại không ngờ hắn đang đứng trước cửa nhà cậu với trạng thái vô cùng tức giận.
Sự bỏ đi tự ý của cậu đã vô tình chọc giận Ngụy Đình Chi.
Hắn lại một lần nữa đưa Xuân Sinh trở về nhà họ Ngụy.
Lần này, Ngụy Đình Chi xa lạ và đối xử không tốt với cậu kia, khi đem cậu trở lại nhà họ Ngụy thì liền trở về bộ dáng quen thuộc trước kia.
Lời tác giả:
Ngây ngốc thành thật thụ (Xuân Sinh) x Bạc tình, Dịu dàng, Mỹ nhân công (Ngụy Đình Chi)
Công bị bệnh tâm thần rất nghiêm trọng ( có 2 nhân cách)
Thụ là bé ngốc thành thật
Gỡ mìn của editor:
– Thụ IQ hơi thấp nhưng EQ lại rất cao, bé không thể hiểu những thứ quá phức tạp, chỉ có thể hiểu được những thứ thông dụng.
– Công IQ cao mà EQ lại thấp, nên tình cảm mà công dành cho bé không được thể hiện qua lời nói mà chỉ thông qua hành động. Chúng ta thông qua hành động của công mà nhìn ra cảm xúc của ổng trong đó.
– Công có hai nhân cách (nguyên nhân thì đọc truyện sẽ rõ)
– Truyện miêu tả công lạnh lùng nhưng không phải tổng tài lạnh lùng trong teenfic, vì sống trong “vũng nước đục” từ nhỏ nên ổng phải thật cứng rắn để đối phó với những người trong “vũng nước đục”.EQ công thấp cũng là do “vũng nước đục” này mà ra
– Truyện có hơi chậm nhiệt, công hay giở trò lưu manh với thụ, nhưng thụ ngốc không biết đó là gì nên cứ chiều theo công.
1 giờ sáng, đường Tây Giác.
Trong những căn nhà tự xây kiểu cũ chằng chịxen kẽ có mấy ngọn đèn đường lờ mờ, vì đường dây kém nên thỉnh thoảng chớp tắvài lần, rồi tiếp tục chiếu sáng mộcách cố chấp trên nền xi măng.
Đường Tây Giác này là mộkhu vực "cũ nát" được xây dựng vào thập niên 90, nó trải qua bốn lần tu sửa nhưng không tránh khỏi việc bị tháo dở.
Theo sự phátriển của thời đại, các tòa nhà trọc trời mọc lên ngày càng nhiều, các trung tâm mua sắm ban đêm đều có những bảng đèn quảng cáo khổng lồ.
Với sự phátriển vượbậc này đường Tây Giáp nhanh chóng chìm vào quên lãng, nép mình vào một góc mà ngay cả cộđiện thoại cũng lỗi thời, như mộông già lưu luyến gió xuân vậy.
Mặc dù những ngôi nhà trên đường Tây Giáp cũ nác và sập xệ, nhưng cũng không phải là thứ vô dụng, ưu điểm của nơi tồi tàn sắp sánh ngang với khu ổ chuộnày là giá thuê rẻ.
So với căn hộ sử dụng thang máy có hai phòng ngủ và mộphòng khách, giá thuê bên ngoài thường lên tới hàng nghìn tệ, thì tiền thuê nhà ở mộcăn hộ có mộphòng tắm và mộphòng khách trên đường Tây Giáp thì chỉ là 450 tệ*, đây chắc chắn là lựa chọn tiếkiệm chi phí cho những người có thu nhập thấp.
*450 Nhân dân tệ = 1.475.566,79 Đồng
Xuân Sinh sống ở đường Tây Giác, cậu sống trong mộcăn hộ gạch đỏ với tiền thuê hàng tháng là 450 tệ, cậu sống được hai năm rồi.
Không có phòng riêng, chỉ có mộphòng khách, trong góc phòng khách có đặmột cái giường, trên tấm ga trải giường màu hồng đã phai mờ là mộngười đàn ông điển trai đang ngủ say, đôi lông mày rậm rạp đen nhánh, sống mũi cao, đôi môi mỏng và hơi cong, các đường nétrên khuôn mặhoàn hảo đến nỗi không thể bắbẻ.
Với mộngười đàn ông mà nói thì gương mặquá mức xinh đẹp rồi, nhưng trên người người đàn ông này không tỏ ra vẻ nữ tính chúnào, ngược lại là một vẻ đẹp phi giới tính.
Xuân Sinh bị "cướp" giường nên cậu không có chỗ ngủ, cậu ngồi xổm ở bên giường, hai tay ôm mặt, ánh mắsi mê nhìn người đang ngủ say kia, nghĩ hắn thậđẹp.
Từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao giờ thấy mộngười đẹp như vậy, người này còn đẹp hơn mấy ngôi sao trên biển quảng cáo, cậu thích đến nỗi nhìn không chớp mắt.
Không biếqua bao lâu, Xuân Sinh ngồi xổm tới nỗi hai chân tê cứng, cậu từ từ đứng lên, trong miệng phára một tiếng "xì", cậu cúi người hai tay chống đầu gối.
Cậu không dám phára tiếng động, chỉ có thể giữ nguyên tư thế này chờ cho cơn tê chân đi qua, cậu cứ như vậy cho đến khi chân hếtê, mặc dù tê chân nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm người đang ngủ say kia.
Đèn sợi đốt* treo lơ lửng ở giữa phòng khiến bóng của Xuân Sinh được in hằng lên trên tường, nếu nhìn từ bóng dáng trên tường người ta sẽ không nhìn ra được Xuân Sinh chỉ cao 1m75, có thể là do yếu tố suy dinh dưỡng, bờ vai gầy yếu làm nổi bậkhuôn mặnhỏ gọn của cậu, cằm nhọn mắto, chỉ có thể coi là mặcó hơi đẹp, đôi mắto kia là đẹp nhất, đuôi mắtròn trịa, hình mắđầy đặn.
*Đèn sợi đốt, còn gọi là đèn dây tóc là một loại bóng đèn dùng để chiếu sáng khi bị đốnóng, dây tóc là bộ phận chính để phára ánh sáng, thông qua vỏ thủy tinh trong suốt
Bởi vì thường xuyên làm việc ngoài trời nên làn da của Xuân Sinh chuyển thành màu lúa mì, từ sáng đến tối cậu chỉ mặc một cái áo đã mấđi độ đàn hồi, dây đeo lỏng lẻo khiến cậu trông khá lượm thượm nhưng cậu không quan tâm đ ến hình ảnh của mình.
Thứ duy nhấtrong nhà có thể tính là đồ nội thấngoại trừ cái giường kia thì cũng chỉ có một cái bàn vuông nhỏ được cậu nhặvề từ thùng rác, trên bàn đặmộtúi nilon màu đỏ, trong túi là ba quả táo đỏ tươi.
Chi phí sinh hoạở Tĩnh Hải* rấcao, nếu như không phải vì sinh nhậcủa mình thì Xuân Sinh sẽ không nỡ bỏ tiền mua.
*Tĩnh Hải là một quận thuộc thành phố Thiên Tân, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Quận Tĩnh Hải nằm ở tây nam của Thiên Tân
Mặc dù không phải là ngày sinh nhậthậsự, chỉ là ngày trên chứng minh thư, nhưng Xuân Sinh vẫn hy vọng ngày này sẽ có mộchúkhác biệso với ngày thường, cậu cũng chúc bản thân sinh nhậvui vẻ, lớn thêm mộtuổi cũng phải bình an, không bệnh tật.
Nhớ tới hôm nay là ngày sinh nhậcủa mình, Xuân Sinh mới miễn cưỡng không nhìn người đàn ông kia nữa, cậu lấy một quả táo lớn hơn mộnắm tay đi rửa sạch sẽ, sau đó tiếp tục ngồi xổm bên giường, nhắm hai mắlại, tay cầm quả táo, trong miệng lẩm bẩm.
"Xuân Sinh hai mươi tuổi, lớn thêm mộtuổi rồi cũng phải cẩn thận, đừng để bị thương, đừng để bị bệnh, phải biếtiếkiệm tiền không được tiêu xài lung tung..."
Cứ như vậy, mỗi năm khi đến ngày 1 tháng 6 cậu sẽ nói những lời như vậy, sau đó ăn một quả táo coi như là quà sinh nhật, đây là điều được người dì trong trại trẻ mồ côi dạy cho.
Xuân Sinh lẩm bẩm xong thì mở mắt ra, sau đó là sự ngạc nhiên khi vừa mở mắt ra cậu đã rơi vào ánh mắsâu thâm thẳm của người đàn ông nọ.
Thì ra lúc Xuân Sinh nhắm mắcầu nguyện, người đàn ông nằm trên giường từ từ tỉnh dậy, hắn nghiêng đầu nhìn cậu.
Đêm khuya vắng lặng, trong phòng cũng im ắng, hai người nhìn nhau không ai phára tiếng động gì cả.
Cho đến khi Xuân Sinh - người đang hồn bay phách lạc - độnhiên lấy lại tinh thần, cậu đứng bậdậy giống như bị điện giật.
Người đàn ông chân dài cao lớn kia ngồi dậy như chưa có chuyện gì, nhìn Xuân Sinh vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, hắn nở mộnụ cười dịu dàng, giọng nói trầm thấp nói, "Cậu tên là Xuân Sinh đúng không? Chúc mừng sinh nhật.
"
Xuân Sinh hai tay còn đang cầm quả táo, nghe được lời nói của người đàn ông đó sự xấu hổ trên mặcậu càng ngày càng tăng, cậu ngượng ngùng cúi đầu, nói nhỏ, "Cảm ơn.
"
Người đàn ông nhìn xung quanh, từ đầu đến cuối không lộ ra sự ghébỏ nào, giọng điệu bình thản hỏi: "Đây là nhà của cậu sao? "
Xuân Sinh gật đầu, "Đúng đúng đúng, lúc về nhà tôi thấy anh nằm ở bên ngoài nên tôi đã mang anh vào trong.
"
"Thì ra là như vậy." Người đàn ông khẽ mỉm cười, giống như không quan tâm tại sao mình lại ngủ ở chỗ này, hắn đưa tay chỉ về phía quả táo trong tay Xuân Sinh, không chúdo dự hỏi: "Tôi có thể ăn chung với cậu không? Tôi có hơi đói.
"
Xuân Sinh theo ngón tay trắng như ngọc của hắn nhìn về phía quả táo trong tay, sửng sốvài giây rồi cuống quígật đầu, "Có thể, chúng ta cùng nhau ăn.
"
Nói xong cậu không đi lấy dao gọtáo mà cậu dùng tay bóp chặquả táo, gương mặnhăn lại, sau đó phára một tiếng "Hự".
Quả táo đỏ được chia thành hai phần.
Người đàn ông vô cùng nhạc nhiên trước màn biểu diễn của cậu, đôi mắsâu thẳm kia bỗng nhiên sáng lên giống như có ngôi sao trong đó, hắn vỗ tay khen ngợi cậu, "Cậu đỉnh quá.
"
Xuân Sinh xấu hổ đưa cho hắn nửa quả táo trong tay mình, hai người vừa nhìn nhau vừa ăn tối.
Xuân Sinh cắn hai miếng mới nhớ tới mộchuyện, cậu hỏi, "Vì sao anh biếtôi tên Xuân Sinh? "
"Lúc cậu nhắm mắlại ước tôi có nghe thấy." Người đàn ông trả lời, đôi lông mày tao nhã bỗng toálên sự buồn bã, "Thậngại quá, tôi không cố ý nghe lén.
"
Xuân Sinh ngây ngốc nhìn hắn, ấp úng trả lời: "Không sao đâu.
"
Nói xong hai người lại tiếp tục im lặng, cho đến lúc ăn hếtáo bọn họ vẫn nhìn nhau mà không nói gì.
Trong bầu không khí xấu hổ này, Xuân Sinh luống cuống gãi gãi đầu, giọng nói nhỏ bé phá vỡ sự im lặng, "Nhà anh ở đâu vậy? "
Người đàn ông nhìn cậu và lắc đầu.
"Không nhớ rõ?"
Người đàn ông vẫn lắc đầu.
Xuân Sinh gặp khó khăn, cậu vắhếóc tìm cách giải quyết, sau đó cậu kêu lên một tiếng, đôi mắbỗng nhiên sáng lên, "Anh có thể gọi điện thoại! "
Người đàn ông im lặng lấy điện thoại di động trong túi quần tây ra, vì hếpin nên nó đã tự động tắt.
Xuân Sinh nản lòng, buông lỏng bả vai, ánh mắđau lòng nhìn người đàn ông kia, giống như đang nhìn một đứa trẻ vô gia cư đáng thương, "Làm sao bây giờ? Anh có thể sẽ không về nhà được mất.
"
So với Xuân Sinh đang lo lắng đến mức đôi lông mày đang nhíu lại thì vẻ mặcủa người đàn ông này trong rấthoải mái, thậm chí trông hắn khá vui vẻ.
Hắn nhìn Xuân Sinh như đang nhìn một đồ vậnhỏ, nghe cậu nói vậy, hắn hỏi ngược lại, "Cậu không thể cho tôi ở đây được sao? "
Xuân Sinh còn đang ngây người, người đàn ông này đã nhanh chóng "đội mũ" cho cậu.
"Cậu nhặtôi về xong cậu không cần tôi, cậu đúng là không có trách nhiệm gì cả."
Xuân Sinh bị hắn hù đến sợ hãi, khó chịu nói: "Tôi không có không cần anh..."
"Thậsao? Cậu thề đi.
"
Xuân Sinh giơ ba ngón tay lên trời, "Tôi thề! "
Lúc này người đàn ông mới hài lòng mà gật đầu, "Cậu không phải là người vô trách nhiệm.
"
Xuân Sinh nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mặt, cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại nghĩ không ra là chỗ nào.
Cậu là người vừa ngốc vừa đãng trí, nghĩ không ra liền quăng nó ra sau đầu, vui vẻ hỏi người đàn ông kia, "Anh tên gì? "
Người đàn ông lắc đầu, "Cậu đặcho tôi một cái tên đi."
Yo!
Xuân Sinh vẻ mặthụ sủng nhược kinh*, cậu lo lắng đến mức không biếnên đặtay ở đâu, cũng không biếnên nhìn về chỗ nào, tay chân luống cuống nói, "Sao tôi có thể đặtên cho anh được! Chỉ có người nhà mới được đặtên..."
*được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Người đàn ông dịu dàng ngắlời cậu, "Không sao đâu, bây giờ chúng ta có thể trở thành người mộnhà.
"
Trái tim Xuân Sinh nhảy dựng lên, cậu bỗng nhiên không hoảng hốnữa, chỉ sững sờ nhìn hắn, cậu không thể tin được lời nói mình mơ tưởng mười mấy năm nay lại được người đàn ông này nói ra dễ dàng như vậy.
Người đàn ông dường như không phát hiện ra sự khác thường của cậu, hắn mỉm cười hỏi cậu, "Tại sao cậu tên là Xuân Sinh? Sinh nhậcủa cậu rõ ràng là vào mùa hè.
"
"Là do viện trưởng đặcho tôi, ông ấy nói mùa xuân rấtốt, thần linh nhấđịnh sẽ phù hộ cho tôi."
Người đàn ông gật đầu, không hỏi viện trưởng là ai.
Xuân Sinh vốn đang đứng nhưng không biết có phải là do cậu mỏi chân hay không liền thay đổi tư thế thành ngồi xổm xuống đất.
Vóc người cậu nh ỏ nhắn, ngồi xổm xuống đấnhư vậy làm người càng nhỏ thêm, cậu ngẩng mặlên nói với người đàn ông: "Lúc tôi nhặđược anh đã khuya rồi, tấcả mọi người đều đi ngủ..."
Người đàn ông ngồi trên giường cười cười không nói gì, im lặng chờ cậu nói.
Hắn thấy Xuân Sinh ngồi xổm trên mặt đấngoan ngoãn giống như một con cún lông vàng vậy, "Vậy tôi sẽ gọi anh là Vãn Vãn*! "
*晚: tối, muộn.